Khi bé O ngốc xuyên từ thế giới ABO đến xã hội bình thường và bắt đầu nuôi con - Chương 67: Phạm sai lầm

Cập nhật lúc: 2025-10-31 09:02:53
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn họ ở trong phòng, ngoài phòng khách cũng hề yên ắng.

Mợ bĩu môi về hướng phòng khách: “Đứa nhỏ thì lạnh lùng, uống say bám , đúng là hợp với Đào Nhiên.”

Lâm Sương thu dọn chén đũa mỉm :

“Vừa nãy lúc tặng quà còn nghiêm túc lắm, gói ghém đấy, theo sở thích của từng , tâm tư tinh tế thật.”

Đào Thanh Vọng gật đầu: “ là một đứa trẻ thật thà, uống rượu cũng thật, uống là uống, dùng mánh khóe.”

Đổng Trinh nhấp một ngụm : “Chỉ là gò bó quá, cần tiếp xúc thêm mới hơn.”

Nghiêm Hạo Sơ tiếp lời: “Lần đầu gặp đều cả, cháu đến mắt cũng căng thẳng đến toát mồ hôi tay.”

Mợ bỗng bật : “Các thấy bộ dáng nó nãy nũng với Đào Nhiên , mắt còn mở hẳn, tay nắm chặt buông, cứ như sợ chạy mất .”

Lâm Sương trách nhẹ: “Nói nhỏ thôi, đừng để bọn trẻ thấy.”

Miệng thế nhưng ý trong mắt che giấu : “Sáng mai nấu thêm chút cháo, để bọn nó mang về ăn.”

Đào Thanh Vọng đáp: “Vậy để bếp xem còn gạo .”

Tiếng trò chuyện trong phòng khách dần nhỏ xuống, chỉ còn âm thanh chén đũa va chạm lách cách.

Đào Nhiên dựa cánh cửa , trong lòng ấm áp. Cậu đầu Thẩm Sầm đang ngủ say giường, khóe miệng nhịn khẽ cong.

Bây giờ, và Thẩm Sầm cũng một nhà.

Bên ngoài yên tĩnh hẳn.

Đào Nhiên rón rén tới mép giường. Thẩm Sầm ngủ say, hô hấp đều đặn, gương mặt vẫn còn vệt ửng hồng vì rượu tan.

Cậu đưa tay giúp kéo chăn, đầu ngón tay vô tình chạm má đối phương. Thẩm Sầm dường như cảm nhận , mày khẽ nhíu , miệng mơ hồ gọi mấy tiếng, như đang gọi tên .

Đào Nhiên bật khẽ, xuống mép giường, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ ngắm Thẩm Sầm.

Ngày thường luôn nghiêm mặt, dáng khó gần, mà khi uống say dính đến thế, cứ như hai từng quen từ lâu.

Nếu Thẩm Sầm cũng lớn lên trong một gia đình như thế , hẳn là sẽ giống bộ dạng hôm nay - cần che giấu bản , thể tùy ý bày tỏ suy nghĩ của .

Chứ một sống nơi đất khách, đến cả chuyện cùng cũng chẳng .

Đào Nhiên Thẩm Sầm đến ngẩn ngơ, bỗng thấy trong cảnh như mà vẫn giữ sự hiền lành ôn hòa, thật sự đáng quý.

Trong phòng khách, Lâm Sương cho chiếc chén cuối cùng tủ khử trùng, với Đào Thanh Vọng: “Trước đây em còn lo yên tâm khi để cục cưng ở bên Thẩm Sầm, nhưng thế thì rõ là Thẩm Sầm thích cục cưng.”

Đào Thanh Vọng xoa tay, gật đầu: “Thẩm Sầm so với Nhiên Nhiên thì đáng tin cậy hơn, chỉ là tính tình trầm, về Đào Nhiên ở bên, sẽ thoải mái hơn.”

Mợ ghé đầu tới, thần bí: “ thấy tình cảm hai đứa thật sự , Thẩm Sầm còn bóc tôm cho Đào Nhiên, ánh mắt đó giả.”

Đổng Trinh lắc đầu: “Con lo xa . Chỉ cần bọn nhỏ cảm thấy .”

Lâm Lan bưng tới đĩa trái cây cắt sẵn: “Bà đúng, chúng là trưởng bối, chỉ cần ủng hộ là .”

Mợ cầm một miếng táo: “Đương nhiên sẽ ủng hộ, nhưng hai đứa con trai ở bên cuối cùng vẫn sẽ khó khăn hơn, chúng nên quan tâm nhiều hơn một chút.”

Mọi , câu chuyện cũng dần chuyển sang đề tài khác.

Một lát , Lâm Sương gõ nhẹ cửa: “Cục cưng, ăn chút trái cây .”

Đào Nhiên đáp một tiếng, dậy về phía cửa. Trước khi ngoài còn Thẩm Sầm giường, đắp chăn cho ngay ngắn, mới khẽ khàng bước ngoài.

Đèn phòng khách sáng rực, đĩa trái cây đặt bàn , đủ màu sắc, trông thật bắt mắt.

Mợ kéo Đào Nhiên xuống, nhét tay một múi cam: “Nếm thử , ngọt lắm.”

Đào Nhiên c.ắ.n một miếng, vị ngọt mát theo yết hầu trôi xuống, tâm trạng cũng trở nên thoải mái.

Cậu những mắt, :

“Cảm ơn .”

Lâm Sương xoa đầu : “Đứa nhỏ ngốc, với nhà thì khách sáo gì chứ.”

Đào Thanh Vọng đẩy đẩy gọng kính: “Về thường đưa Thẩm Sầm về chơi, quen thuộc với nhà thì càng .”

Đào Nhiên gật đầu thật mạnh: “Vâng, nhất định sẽ .”

Nói xong, do dự hỏi: “Mọi thấy Thẩm Sầm thế nào?”

Cả phòng trầm mặc một thoáng, đồng loạt gật đầu.

Ngày hôm .

Thẩm Sầm tiếng chim hót ngoài cửa sổ đ.á.n.h thức.

Trong đầu vẫn còn nặng nề, chống tay dậy, trần nhà xa lạ khiến sững ba giây.

Trên tường dán những tấm ảnh Đào Nhiên chụp hồi trung học, tủ đầu giường đặt hai chiếc ly sứ hình bướm đôi, bàn học chất đầy truyện tranh và sách vở.

Đây là phòng của Đào Nhiên.

Anh xốc chăn xuống giường, đặt chân xuống đất loạng choạng một cái, nhớ nổi tối hôm qua xảy chuyện gì.

“Tỉnh ?” Đào Nhiên bưng một ly nước bước , thấy ngây đó thì nhịn : “Mơ màng ?”

Thẩm Sầm nhận lấy ly nước, tay chút cứng ngắc, yết hầu lăn lăn: “Tối qua gì khác chứ?”

“Khác thì .” Đào Nhiên cố ý kéo dài giọng, gương mặt căng thẳng của :

“Chỉ là ôm c.h.ặ.t t.a.y em chịu buông, còn giành cả gối của em.”

Hai vành tai Thẩm Sầm lập tức đỏ bừng: “Vậy… mấy khác thì ?”

Đào Nhiên nhún vai: “Anh uống say nhận họ khắp nơi.”

Hoa Hải Đường

Thẩm Sầm im lặng.

Nhìn vẻ mặt , Đào Nhiên suýt bật , vỗ nhẹ lên tay : “ là đáng yêu, uống say ngoan hơn em nhiều, bao lâu ngủ.”

Thẩm Sầm lúc mới thở phào, nhưng càng thêm ngượng nghịu.

Anh theo Đào Nhiên khỏi phòng, tiếng chén đũa va chạm vang lên từ phòng khách. Đào Thanh Vọng đang đeo tạp dề, qua giữa phòng bếp và phòng ăn, Lâm Sương sofa nhặt rau. Thấy , bà ngẩng đầu : “Tỉnh ? Mau ăn sáng, cháo kê nấu nhừ đấy.”

“Cảm ơn dì” Giọng Thẩm Sầm vẫn khàn, theo bản năng thật thẳng lưng.

Mợ từ nhà vệ sinh bước , lau tay trêu:

“Tiểu Thẩm tối qua ngủ ngon ? Không dì dọa đến mức dám khỏi phòng đấy chứ?”

Thẩm Sầm khựng bước, liếc sang cầu cứu Đào Nhiên.

Đào Nhiên đang cúi đầu bày chén đũa, bờ vai run run như đang cố nhịn .

“Ăn sáng .” Lâm Sương cho rau nhặt rổ: “Mau xuống, cháo vẫn còn nóng đấy.”

Trên bàn dọn sẵn cháo kê, trứng rán và mấy đĩa dưa muối. Thẩm Sầm xuống, Đào Thanh Vọng bưng một mâm bánh bao , gắp cho một cái nhân dưa muối bỏ chén: “Nếm thử , dì Lâm của cháu dậy từ 5 giờ sáng để đấy.”

“Cảm ơn chú.” Thẩm Sầm cầm đũa, đầu ngón tay vẫn run.

Anh cố gắng lục tìm ký ức của tối qua nhưng trong đầu trống rỗng, chỉ thể dựa bản năng mà giữ phép lịch sự.

“Tối qua uống nhiều quá hả?” Mợ húp cháo , mắt cong như trăng non: “Hồi trẻ chú Đào của cháu cũng , uống say quá ôm cột điện kêu ‘ vợ’, hôm hổ dám ngoài gặp ai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-be-o-ngoc-xuyen-tu-the-gioi-abo-den-xa-hoi-binh-thuong-va-bat-dau-nuoi-con/chuong-67-pham-sai-lam.html.]

Mặt Đào Thanh Vọng chút lúng túng, khẽ ho một tiếng: “Ăn sáng .”

Lâm Sương xòa: “Ai mà từng say rượu chứ, Tiểu Thẩm đừng để ý, say rượu là chuyện bình thường thôi.”

Thẩm Sầm gật đầu, bẻ bánh bao đôi.

Anh lén liếc Đào Nhiên, thấy đang cúi đầu ăn cháo, khóe miệng còn dính một hạt gạo, cảm giác ánh mắt của liền ngẩng đầu, chớp chớp mắt với .

Đây là một buổi sáng vô cùng bình thường.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm chiếu lên bàn ăn, khiến những chiếc bát sứ viền vàng trở nên sáng rực.

Thẩm Sầm húp ngụm cháo kê ấm áp, cảm giác nóng bỏng trong dày dần tan, nhưng trong lòng dâng lên một cảm xúc gọi tên .

Lâm Sương vỗ vỗ mu bàn tay : “Từ nay một nhà, dì và chú đều thích cháu. Có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ với chúng , ngày thường cũng thể liên lạc.”

“Để em thêm nhóm gia đình nhé.”

Đào Nhiên giơ điện thoại, rạng rỡ.

Lần đầu tiên đến nhà, còn quen thuộc lắm, nhưng ít nhất cũng coi như quen.

Kỳ nghỉ hè đến gần, thời tiết mỗi ngày một nóng.

Đào Nhiên khổ sở vì tước quyền điều khiển điều hòa, cả ngày chỉ thể nhờ gió trời mà sống.

Một buổi trưa bình thường, dài sofa xem TV, trán lấm tấm mồ hôi.

Tủ lạnh trong góc bếp phát tiếng vo vo nhỏ, như đang gọi bước gần.

Đào Nhiên nuốt nước bọt, chậm rãi bước về phía tủ lạnh.

Không chỉ điều hòa cắt, còn tước luôn quyền ăn kem.

Biết tin còn ấm ức đến nghẹn lời, chỉ thể biến bi phẫn thành động lực học tập, c.ắ.n răng ôn tập hai môn cuối kỳ, cuối cùng đạt thành tích gần như tuyệt đối.

Thi xong, trong lòng dấy lên cảm giác trống rỗng khó tả.

Rốt cuộc là ai m.a.n.g t.h.a.i ăn kem!

Trong tủ lạnh kem đậu xanh, xanh mướt, đóng gói giấy, ở ngăn đông phát sáng như đang vẫy tay gọi .

Mặc kệ.

Người chỉ sống một , tổng càn một chứ.

Cậu thấp thỏm kéo cánh cửa tủ lạnh , nhanh tay lấy cây kem, xé vỏ. Hương ngọt đậu xanh pha lẫn luồng khí lạnh xộc mũi, c.ắ.n một miếng nhỏ, vị lạnh ngọt mát rượi từ đầu lưỡi lan thẳng lên đỉnh đầu, sảng khoái đến mức híp cả mắt .

Vừa chuẩn c.ắ.n miếng thứ hai, gáy bỗng áp lên một bàn tay ấm áp.

Đào Nhiên giật nảy , gương mặt lộ rõ vẻ chột : “Trời ơi, cây kem tự dưng chạy tay em nhỉ…”

Giọng Thẩm Sầm mang theo ý , thở phả qua vành tai : “Quên bác sĩ dặn gì ?”

Đào Nhiên hoảng đến mức tay run lên, cây kem suýt rơi xuống đất, vội vàng giấu nửa cây kem còn lưng: “Chỉ nếm một miếng thôi, khát quá mà…”

Thẩm Sầm khom lưng, rút cây kem khỏi tay .

Kem rõ ràng thiếu một góc, gây chuyện bèn phồng má lên, nhanh chóng nuốt nốt miếng kem trong miệng xuống.

“Lạnh ?” Thẩm Sầm đưa tay chạm gáy , quả nhiên thấy lạnh: “Đi uống chút nước ấm .”

Đào Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy oán trách: “Chỉ mấy ông tra nam mới suốt ngày bảo uống nước ấm thôi.”

Thẩm Sầm nhẹ: “Đây là lời bác sĩ đấy.”

Đào Nhiên đáp, cúi đầu lầm lũi về phía bếp, trông như một chú cún con ủy khuất.

Anh phía , dỗ dành: “Lần ăn thì với , nấu chè đậu xanh cho em, để lạnh uống, còn cho sức khỏe hơn.”

Đào Nhiên lập tức ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia vui mừng: “Thật ?”

“Ừ.” Thẩm Sầm nhéo nhẹ gương mặt :

bây giờ uống nước ấm .”

“Được mà, em ngoan nhất luôn.”

Đào Nhiên ngoan là thế, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ vài chuyện ngoan.

Mang thai sáu tháng, bụng vẫn rõ ràng lắm. Sau khi chơi mấy với Cố Ngân Xuyên và xác định Cố nhóc đúng là đồ ngốc, liền yên tâm hơn, gan cũng lớn hơn.

Hai với thật chẳng chuyện gì quá đáng, chỉ hát hò, ăn chút đồ nướng.

Tuy rằng vẻ kỳ quặc.

những lúc như thế , Đào Nhiên mới cảm thấy vẫn là Đào Nhiên - một Đào Nhiên thể mặc kệ thứ, nấy.

Cả hai phiên bản Đào Nhiên đều hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc giống , và thường hoài niệm.

Lại là một tối chuồn ngoài.

Cậu cùng Cố Ngân Xuyên ở KTV hát hò.

Đèn KTV chớp tắt liên tục, Cố Ngân Xuyên gân cổ gào lên một bài.

Lúc Thẩm Sầm bước , Đào Nhiên đang chuẩn hát một bài tình ca, thấy liền khựng .

Anh ở cửa, gì, ánh mắt thẳng tắp b.ắ.n về phía .

Đào Nhiên vội tìm cách trốn, giấu mặt cái gối ôm, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.

Cố Ngân Xuyên cũng giật , mồ hôi tuôn :

“Không bảo buổi tập ? Sao giờ tới đây?”

Đào Nhiên chột , ánh mắt lảng tránh, gượng gạo lên: “Em ngoài mua bình nước, tiện đường ghé qua đây thôi.”

“Tiện đường mà thẳng đến KTV?” Thẩm Sầm cuối cùng cũng mở miệng, giọng cảm xúc.

“Chỉ hát hai bài, hơn nữa âm lượng cũng nhỏ xíu.” Giọng càng lúc càng nhỏ, ánh mắt mơ hồ dám , vươn tay nắm góc áo , khẽ lắc lắc: “Em sai , nên giấu .”

Cậu nhón chân, định hôn lên mặt , giống như một con mèo nhỏ đang lấy lòng: “Đừng giận mà, em nhất định với .”

Cổ họng Thẩm Sầm khẽ trượt, ánh mắt dừng gương mặt , gương mặt đang cố ý tỏ ngoan ngoãn.

Kể từ khi ở bên , Đào Nhiên ngày càng cách khiến mềm lòng. Cậu phạm , cúi đầu tỏ vẻ ủy khuất, thậm chí cần cũng đủ trong nháy mắt mất hết giận dữ.

Tình huống nghiêm khắc dạy dỗ thì chắc chắn nỡ.

Anh chỉ : “Các em cứ chơi , chơi đến mấy giờ cũng , về .”

“Đừng mà.” Đào Nhiên hoảng hốt, vòng tay ôm eo , vùi mặt n.g.ự.c , giọng ấm ức:

“Anh về cùng em ? Em mà về một thì đáng thương lắm.”

Thẩm Sầm khựng .

Đào Nhiên lập tức tăng hỏa lực: “Về nhà em sẽ cho chuyện thích nhất… tha cho em một thôi, xin đấy…”

 

 

Loading...