Tiết Bùi rít một , chậm rãi nhả khói .
"Không ."
"Vậy sợ cô mắng ?"
"Sợ chứ, nên đừng cho cô ."
Nói đến đây, gương mặt Tiết Bùi mới thoáng hiện lên chút cảm xúc.
"Được , giờ thì nắm điểm yếu của đấy, nhớ đối xử tử tế với ."
Tiết Bùi hừ lạnh một tiếng.
Trước khi khỏi phòng nghỉ, Chu Khi Ngự chằm chằm chiếc khăn quàng cổ cổ :
"Cái khăn của xù hết cả lên , ? Nhìn quá."
"Cậu thì gì."
"Xem là ý nghĩa đặc biệt gì đó ?"
Tiết Bùi dập tắt điếu thuốc, ném thùng rác, gật đầu khẽ: "Ừ."
Chiếc khăn quàng cổ đó đồng hành cùng suốt một thời gian dài. Đó là món quà mùa đông năm năm , Chu Y Y tặng .
Ngày đó dịp gì đặc biệt, chỉ là một ngày hết sức bình thường.
Khi vẫn đang chật vật khẳng định vị trí trong công việc, thường xuyên tăng ca đến tận khuya, dồn hết tâm trí công việc. Chuyện gì khác cũng lười để tâm đến, kể cả chuyện gặp gỡ cô cũng còn thường xuyên như .
Cô thực tập ở một nơi cách chỗ của một đoạn. Có hôm cô tan ghé qua, nhắn tin bảo xuống .
ANh định dẫn cô ăn tối, nhưng lẽ cô sợ lỡ thời gian của nên chỉ đưa cho một túi giấy vội vã bắt tàu điện ngầm, nán lâu.
Về tới văn phòng, Tiết Bùi mới mở túi .
Là một chiếc khăn quàng cổ gấp ngay ngắn, còn mang theo mùi nắng nhẹ.
Trong lòng thấy ấm áp, tin nhắn cô gửi:
"Vừa mới học đan xong, đây là thành phẩm đầu tiên, tặng ."
Cô là "đan thử", nhưng là dồn nhiều tâm sức mới thể đan như .
Tối nay, khi về nhà, Tiết Bùi dùng nước hoa để lấn át mùi t.h.u.ố.c lá .
Trong phòng khách ai. Anh thẳng về phía phòng ngủ. Cửa phòng khép hờ, bên trong vang lên giọng của Chu Y Y, hình như đang gọi điện thoại.
"Tớ hiện tại cũng ý định gì cả."
"Còn đến mười ngày nữa là kết thúc . Đến lúc đó coi như giải thoát, cũng cần phí thêm quá nhiều thời gian."
Chỉ một câu đó thôi cũng khiến Tiết Bùi khựng . Đầu óc như tiếng nổ vang dội, những ảo tưởng còn sót trong lòng lập tức đánh tan. Nó như một nữa nhắc rằng, giữa họ— thứ gần đến hồi kết.
Tiết Bùi mất một lúc lâu mới bước phòng ngủ. Chu Y Y đang gấp quần áo, bên cạnh là chiếc sơmi ủi xong từ .
Tiết Bùi bước đến, từ phía ôm lấy cô, tựa đầu lên vai cô.
Chu Y Y khựng :
"Sao ?"
Tiết Bùi đổi sắc mặt, dối:
"Hôm nay việc mệt, ôm em một lúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-anh-nhin-lai/chuong-252.html.]
Nghe , cô gì thêm, cũng nhúc nhích, để mặc ôm .
"Công việc chuyện gì ?"
Chu Y Y đoán nguyên nhân khiến cảm xúc tụt xuống.
"Ừ."
"Nghiêm trọng ?"
Tiết Bùi trả lời nữa. Chu Y Y cũng hỏi thêm.
Cùng lúc đó, điện thoại cô rung lên. Hiểu Vân nhắn tới một tin:
[Tớ trao đổi với bên đó xong, họ mười ngày là đủ, hỏi thể dời sang năm ?]
Hôm Đông chí, cả nhà sủi cảo tại nhà. Chu Viễn Đình cũng từ trường học về chơi vui.
Mấy cái sủi cảo Viễn Đình gói xiêu vẹo méo mó, liếc một cái là ngay "kiệt tác" của .
Càng trêu, càng ẩu.
Chu Y Y bèn :
"Cái nào em gói thì lát nữa tự ăn hết đấy."
Chu Viễn Đình bĩu môi, lúc mới bắt đầu gói nghiêm túc.
Còn đang gói trêu chọc, thì Ngô Tú Trân gọi video đến. Chu Y Y ban công máy.
"Tiết Bùi ?"
"Đang ở phòng khách gói sủi cảo."
Chu Y Y xoay camera, về phía phòng khách. Tiết Bùi mặc bộ đồ ở nhà màu xanh lam, tay trái cầm miếng vỏ, tay dùng ngón cái nắn mép gấp, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung.
Nhìn qua trông đúng kiểu "con rể chuẩn chỉnh".
Ngô Tú Trân mà càng thêm tiếc nuối. Bà hỏi:
"Các con cũng ở bên hơn nửa năm , tính toán thế nào?"
Chu Y Y liếc Tiết Bùi ngoài phòng khách:
"Tạm thời bọn con kế hoạch gì cả."
"Vẫn giữ suy nghĩ như ?"
"Vâng."
Ngô Tú Trân dường như cũng suy nghĩ lâu, cuối cùng đành chấp nhận mà :
"Thôi thì tùy các con . Giờ con cái nghĩ cũng theo kịp. Các con thì cứ . Miễn là con thấy vui vẻ là . Mẹ già , cũng chẳng quản nổi nhiều nữa."
Nói xong, Ngô Tú Trân tắt máy.
Chu Y Y cúi đầu chậu hoa rõ tên ngoài ban công—loài hoa vẫn nở đúng dịp, ngay giữa đêm đông giá lạnh.
Cuộc sống chia nhỏ thành vô vàn mảnh vụn. Vượt qua đêm cuối cùng của năm, họ ghế sofa cùng xem một bộ phim.
Đó là một bộ phim thảm họa, chủ đề tận thế và chạy trốn. Nửa phần nhàm chán. Chu Y Y dựa Tiết Bùi, cơn buồn ngủ ập tới, nhưng cô vẫn cố giữ tỉnh táo để xem hết cùng .
"Muốn phòng ngủ ?" hỏi.