"Ơi?"
Tiết Bùi mở mắt.
Chu Y Y ngoài cửa sổ, đôi mắt lấp lánh: "Ngoài là núi tuyết Ngọc Thành ?"
Hôm nay họ về trễ, trời tối đen, chẳng thấy gì.
Tiết Bùi cũng theo ánh mắt cô, hướng đêm tối mịt mù .
" , em ?"
"Muốn chứ, nhưng cao như , chắc chắn em thể leo lên tới đỉnh ."
Tiết Bùi: "Không , đến đích cũng cả."
Câu cũng như đang tự với chính . Anh nghĩ, hành trình nào cũng cần đến điểm cuối thì mới xem là trọn vẹn.
Lời đầy ẩn ý của Tiết Bùi, nhưng Chu Y Y nhận .
"Nghe phong cảnh đó , nếu đến đỉnh, thật đáng tiếc."
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở Ngọc Thành lớn, buổi tối lạnh hơn ban ngày hơn mười độ, Tiết Bùi ôm cô chặt hơn một chút.
"Hôm nay chơi vui ?" Tiết Bùi hỏi cô.
"Vui lắm."
Tiết Bùi nghĩ chắc cô thích trò chuyện với bạn gái của Chu Khi Ngự, nên : "Vậy tụi rủ họ chơi cùng nhiều hơn."
"Được."
Biết cô quen giường nên khó ngủ, Tiết Bùi kể một câu chuyện để ru cô ngủ. kể hết, cô ngủ .
Ngày thứ ba của chuyến , họ vẫn quyết định đến núi tuyết Ngọc Thành.
Họ thuê một hướng dẫn chân núi, mang theo bình dưỡng khí và các thiết leo núi khác, khi trời còn sáng bắt đầu xuất phát.
Ban đầu ai cũng háo hức, nhưng với độ cao hàng ngàn mét, Chu Y Y chuẩn tâm lý sẽ thể tới cùng.
Quả nhiên, đến nửa đường, còn cách đường tuyết một đoạn dài, Diêu Diêu dấu hiệu khó chịu, cuối cùng quyết định từ bỏ.
Chu Y Y chống gậy leo núi xuống dốc, Tiết Bùi đột nhiên hỏi cô: "Hôm đó, Giang San Văn gì với em ?"
Bước chân khựng , tốc độ của Chu Y Y chậm hẳn, cách với Chu Khi Ngự và những khác dần xa.
Cô phủ nhận: "Không , hôm đó chẳng hỏi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-anh-nhin-lai/chuong-248.html.]
Trên ngọn núi yên tĩnh và rộng lớn, giọng của Tiết Bùi vang lên rõ ràng lạ thường.
"Trước khi leo núi, với bản , nếu hôm nay thể thuận lợi lên tới đỉnh, sẽ với em chuyện . Thật trong lòng hiểu rõ, khả năng gần như là thể," đến đây, Tiết Bùi tự giễu, "Có lẽ dù là hiện tại, vẫn là một kẻ hèn nhát, mãi dám đối diện với những lầm từng phạm ."
khoảnh khắc , thật với cô.
Mỗi ngày ở bên cô, càng cảm thấy hạnh phúc, thì càng thấy hối hận và áy náy với những chuyện .
Anh bịa quá nhiều lời dối, luôn sợ sự thật phơi bày sẽ khiến mất tất cả những gì đang . Có lẽ đây là đầu tiên dũng khí để thành thật với cô.
Từ lời kể của Tiết Bùi, Chu Y Y một phiên bản khác của câu chuyện.
Anh , đối diện thế nào với tình cảm của cô, càng cô xa lánh , nên mới đưa quyết định mà tưởng là đúng đắn;
Anh , hôm đó khi từ lễ hội cosplay về, cảnh tượng mà cô thấy – nụ hôn đó – thực hề sự tiếp xúc thật sự. Lúc đó kịp phản ứng, Giang San Văn đột ngột tiến đến gần, đến khi ngẩng đầu lên thì cô đóng cửa sổ lầu .
Anh , thời gian thật sự ở bên Giang San Văn cũng chẳng dài, chỉ nửa tháng;
...
Chu Y Y mặc áo khoác chống gió, đeo kính chống tuyết, cúi đầu xuống, Tiết Bùi rõ nét mặt cô, chỉ cảm thấy tim như treo lơ lửng giữa trời tuyết lạnh giá.
Một lúc lâu , mới thấy cô với giọng khẽ khàng: "Vậy nên, tình cảm năm đó của em, khiến cảm thấy phiền ?"
Nghe câu hỏi , giọng Tiết Bùi lập tức nghẹn .
"Anh từng cảm thấy như ."
Anh chỉ là nhầm lẫn giữa tình và tình yêu.
Gió núi thổi mạnh, áo quần thổi phát tiếng xào xạc, tóc dính cả mặt.
"Nếu lúc đó thẳng thắn từ chối em thì ," hành trình dài, cổ họng Chu Y Y khô khốc vì thiếu nước, "Biết em thích khác từ lâu ."
Tiết Bùi đầu cô, trong lòng chua xót đến tột độ.
Cả hai đều đeo găng tay dày cộp, nhưng Tiết Bùi vẫn nắm lấy tay cô, ánh mắt còn trong sáng hơn cả tuyết trắng.
"Nếu thể thời điểm , điều đầu tiên ... chắc chắn là từ chối em—"
Anh còn hết câu, thì giọng Chu Khi Ngự đột ngột chen : "Hai chậm , cứ tưởng hai lạc ."
Họ tụt quá xa, Chu Khi Ngự và hướng dẫn tìm.
Chu Y Y mặt trời treo lơ lửng giữa lưng chừng núi, khẽ : "Xuống núi thôi, trời sắp tối ."