KẺ TỪNG VÌ TA ĐỠ ĐAO, CŨNG CÓ THỂ LÉN ĐÂM TA MỘT ĐAO - 7

Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:20:25
Lượt xem: 374

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng tử Phó Cảnh co rút, đầy kinh hoàng và sợ hãi.

 

Hắn còn tưởng rằng diễn kịch khéo, lời dối hảo, còn thì ngu ngốc, dễ lừa dối.

 

Hắn , dễ tin — chỉ vì từng yêu , từng tin .

 

Chúng — những kẻ lớn lên trong âm mưu và phản bội — một chút chân tình, là ân huệ của trời.

 

Hắn trân trọng.

 

Vậy thì, sẽ lấy tất cả.

 

Ta bóp chặt chiếc cằm sắc như lưỡi d.a.o của , mỉm lạnh lẽo:

 

“Vệ Dạng vô tội ? Nàng dùng chính con để luyện thuốc, thế mà vẫn vô tội ? Cha em nàng bán để vinh hoa, thế mà vẫn vô tội ? Nàng dám ngẩng cao đầu đến mặt mà mắng chửi, thế mà vẫn vô tội ?”

 

Trong sắc mặt trắng bệch của , giơ tay.

 

A Mãn liền dâng cung tên đến.

 

Ta cong môi, :

 

“Trò chơi hai lựa chọn, và ngươi từng chơi nhiều . Lần , ngươi chọn .”

 

Phó Cảnh khẽ run, nắm lấy tay áo :

 

“Ta nên giấu nàng, nên lừa nàng, càng nên nghĩ rằng chúng còn dài lâu, con đàn cháu đống, mà lấy đứa trẻ để bù đắp nàng .”

 

“Tất cả là của , xin nàng nể tình theo nàng sinh tử bao năm, tha cho họ.”

 

Trong mắt cuộn đầy đau khổ và hối hận — thật lòng là , nhưng bảo vệ họ cũng là thật.

 

Ta cúi xuống, đối diện ánh mắt :

 

“Còn con thì ? Đêm nào nó cũng trong mộng , rằng c.h.ế.t vẫn nhắm mắt.”

 

Ta lạnh lùng dậy, nhưng Phó Cảnh bỗng hành động.

 

Hắn đoạt lấy đoản đao bàn, dí lên cổ , giọng băng giá:

 

“Trường Anh, hại nàng. Thả họ !”

 

giữa ánh mắt kinh hoàng của , khẽ nâng tay , hạ lệnh:

 

“G.i.ế.c!”

 

“Không—!”

 

Tiếng hét của dứt, hai mũi tên xé gió bay , xuyên thẳng đôi chân của Phó Khiêm.

 

Đứa nhỏ treo giữa trung đau đớn giãy giụa, miệng nhét vải vẫn phát tiếng rên rỉ nức nở.

 

Ta nghiêng đầu, mỉm với Phó Cảnh đang thống khổ phía :

 

“Ngươi nỡ b.ắ.n , thì b.ắ.n ngươi.”

 

“Giờ thì ? Ngươi chọn ?”

 

Ánh mắt Phó Cảnh lóe sáng, như hạ quyết tâm, đ.â.m mạnh đoản đao trong tay về phía cổ .

 

cùng lúc , từ ống tay áo , một đoản đao y hệt đ.â.m sâu bụng .

 

Khoảnh khắc đau đớn rên khẽ, xoay thoát khỏi kiềm chế, cầm đoản đao kề ngay cổ .

 

Rồi chỉ thanh đao mở lưỡi trong tay , bật :

 

“Ngươi cũng xuất ám vệ, dùng chiêu thử lòng cũ lừa dễ thế ?”

 

“Ngươi nghĩ rằng ngu ngốc đến mức tự tay đưa đao cho ngươi g.i.ế.c đấy chứ?”

 

“Trò hai chọn một ban nãy chỉ là thử thách. Còn giờ, mới là thật.”

 

“Nếu ngươi cùng xem kịch, hãy để các ngươi diễn cho xem. Một vở bi kịch sống, chẳng thú vị ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ke-tung-vi-ta-do-dao-cung-co-the-len-dam-ta-mot-dao/7.html.]

Hai tay Phó Cảnh run rẩy, dường như cuối cùng cũng thấy sự điên cuồng và tàn khốc từng khắc sâu trong xương tủy .

 

Con sói thuần hóa, nỗi sợ khắc tận cốt tủy.

 

Hắn sợ , run rẩy cầm lấy cung tên, ánh mắt đầy day dứt hai treo giữa trung.

 

Mũi tên giương lên, nhắm Vệ Dạng.

 

Đồng tử nàng co , tin nổi mà .

 

Nỗi đau đ.â.m thấu tim, chính tay Phó Cảnh trả cho nàng — há chẳng tuyệt diệu ?

 

Hắn vẫn do dự.

 

Ta liền thêm cược cho trò chơi.

 

Một ánh mắt hiệu, A Mãn lập tức giương cung, hai mũi tên bay vút, gọn gàng b.ắ.n rụng đôi tai của Phó Khiêm.

 

Phó Cảnh hoảng hốt, dám chần chừ nữa, buông tay bắn.

 

Mũi tên lao vút, xuyên thẳng n.g.ự.c Vệ Dạng.

 

Hai mắt đỏ rực, thần sắc như hồn lìa khỏi xác.

 

trò chơi của kết thúc.

 

Ta , :

 

“Yên tâm, cho nàng mặc giáp bảo hộ , c.h.ế.t nổi .”

 

Trong đôi mắt u tối của lóe lên một tia hy vọng, nhưng dội thẳng một gáo nước lạnh:

 

t.h.u.ố.c cầm m.á.u chỉ chuẩn một bát thôi. Ngươi cứu ai — vẫn là do ngươi chọn.”

 

Phó Cảnh chằm chằm, như một kẻ xa lạ.

 

Hồi lâu, ôm ngực, khàn giọng :

 

“Ngươi hận đến mức ? Dùng cách hành hạ thù địch để đối xử với ?”

 

Bước chân dừng , ngoái đầu:

 

“Ngày ngươi chọn phản bội , lẽ sẽ hôm nay.”

 

“Ngươi đào tim , chẳng là kẻ thù c.h.ế.t tha ?”

 

Đêm gió lớn, trong địa lao tràn ngập tiếng rên rỉ ai oán.

 

Phó Cảnh mang theo bát t.h.u.ố.c duy nhất đủ để cứu một , xuống địa lao, thấy Vệ Dạng m.á.u tươi trào ngừng nơi ngực, và Phó Khiêm thì đầy thương tích, gào t.h.ả.m thiết.

 

Ta xem kịch, mong bọn họ c.ắ.n xé lẫn như ch.ó hoang.

 

Thế mà, bát t.h.u.ố.c do Vệ Dạng chủ động đút cho Phó Khiêm.

 

Nàng tựa lòng Phó Cảnh, nét mặt đầy thanh thản:

 

“Ta trách , A Cảnh, thật sự trách. Ta cũng khổ sở, cứu , chỉ là là tử sĩ của nàng , quá nhiều bất đắc dĩ.”

 

“Ta yêu , mạng sống cũng thể vì mà bỏ. A Cảnh, chỉ cần quên là .”

 

Khoảnh khắc , tội trong lòng Phó Cảnh hóa thành thương xót.

 

Mà thương xót, chính là bắt đầu của tình yêu, yêu nàng .

 

Sau khi Phó Cảnh rời , Vệ Dạng về nơi tối tăm với nụ lạnh:

 

“Công chúa thì ? Cuối cùng yêu vẫn là . Cho dù ngươi g.i.ế.c , cả đời ngươi vẫn là kẻ thua trong tay , vĩnh viễn mất trái tim . Chỉ cần còn sống, sẽ mãi quên , sẽ mãi hận ngươi, hận thể xé ngươi từng mảnh.”

 

Nàng ngạo nghễ, đầy tà mị, như thể đạt một thành tựu lớn lao nào đó.

 

Ta hỏi:

 

“Vậy chẳng ? Cả đời quên ngươi, nhưng cũng thể g.i.ế.c , ngày ngày như dìm trong chảo dầu sôi. Thú vị, thật thú vị.”

 

 

Loading...