Quỳ ngay ngắn, cúi đầu tạ tội với con .
A Mãn tháo miếng giẻ rách khỏi miệng nó, đứa trẻ liền điên cuồng rống lên c.h.ử.i rủa :
“Con mụ bệnh hoạn, sinh con, cướp cha , đáng đời tuyệt tử tuyệt tôn. Cha g.i.ế.c con tiện chủng nhà ngươi, cũng nhất định g.i.ế.c ngươi.”
“Chờ ngươi c.h.ế.t , mẫu sẽ đem ngươi lột da phanh thây, giống như con ngươi, ném hố phân viện, thối rữa muôn đời!”
Ngực đau nhói, lạnh lùng hỏi:
“Mẫu ngươi ném con hố phân viện ?”
Nó như ch.ó con đói mồi, trừng mắt độc ác :
“ đấy! Dùng xong thai và dây rốn, con tiện chủng đó tận dụng hết giá trị. Ai bảo ngươi cho cha đến với chúng , chỉ thể dùng con tiện của ngươi để trút giận cho mẫu .”
Mắt tối sầm, vung chuôi d.a.o quật mạnh miệng nó, m.á.u đỏ lẫn vài chiếc răng gãy rơi lả tả.
Ta nhặt một chiếc lên, giọng lạnh như băng:
“Vậy thì chờ , sẽ đưa các ngươi đến tạ tội với con .”
Khi chuẩn rời khỏi rạp hát, Vệ Dạng sống c.h.ế.t chặn ở hành lang.
Nàng nghiến răng ken két hỏi:
“Có ngươi động đến con ? Ngươi cướp A Cảnh thì ? Cũng chỉ là cậy thế ức hiếp, ép buộc vì phận chủ tử, ngươi từng hỏi cam lòng ? Ngươi trong lòng giờ chỉ con thôi ?”
“Ngươi dám hại đứa trẻ của chúng , nhất định sẽ tha cho ngươi. Dù ngươi là công chúa, nhưng trái tim là của , ngươi vĩnh viễn sánh với !”
Ta khẽ nhíu mày:
“Sao? Một kẻ sắp c.h.ế.t cũng xứng để so bì với ?”
Chẳng đợi Vệ Dạng hoảng sợ, bóp chặt cổ nàng.
Chỉ vận chút khí, nhấc nàng lên ấn mạnh bồn sen bên cạnh.
Nàng như con cá hấp hối đang ngạt thở, giãy giụa điên cuồng, đ.ấ.m đá lung tung, hất nước ướt đẫm mặt .
Giống như năm xưa m.á.u ấm của nhà họ Tống văng đầy mặt , khiến sát tâm ngủ yên bao năm phút chốc sôi trào.
Ta liền mỉm ngây thơ với Phó Cảnh đang cứng đờ nơi cửa:
“Tiếc thật, hôm nay mang dao. Nếu , thứ văng lên mặt là m.á.u tươi mới đúng. Phó Cảnh, ngươi xem ?”
Khoảnh khắc đó, Phó Cảnh vô thức sờ thắt lưng.
Đó là động tác quen thuộc khi định rút dao.
Hắn, sát ý với .
Chỉ tiếc, giờ là thương nhân, thắt lưng chẳng còn đeo đao.
Thế nên, khi A Mãn lộ thanh đao bên hông, hiểu , liền giấu sát ý, trở dáng vẻ ngoan ngoãn của chó.
“Trường Anh, đây là Dương Châu, kinh thành. Giờ an bình dễ, đừng để m.á.u nhuộm tay nữa. Cũng xem như tích đức cho con chúng .”
Hắn còn dám nhắc đến đứa con của chúng .
Ta chỉ thấy nực từng thấy.
Cười đến ngửa mặt bật thành tiếng.
“Thật ? Thế còn ngươi? Ngươi gì cho con của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ke-tung-vi-ta-do-dao-cung-co-the-len-dam-ta-mot-dao/6.html.]
Phó Cảnh á khẩu, đôi mắt đen chỉ chằm chằm Vệ Dạng.
Hắn vẫn hiểu , càng cầu xin, càng khiến nàng c.h.ế.t nhanh hơn.
Cho đến khi trong tay dần bất động, mới thấy chán nản, nắm cổ nàng quăng xuống đất:
“Loại rác rưởi như mà cũng dám chọc đến ? Phó Cảnh, giao cho ngươi xử lý đó.”
Phó Cảnh che giấu tâm tư.
Dưới ánh của , kéo khỏi cửa.
lén đưa về viện của Vệ Dạng.
Ồ, định cứu nàng .
Đáng tiếc, chẳng cứu nổi ai .
Khi Phó Cảnh trở về phủ, trời tối đen như mực.
Ta bên bàn trong đình, thong thả lau lưỡi đoản đao sắc bén đến mức thể cắt sắt như bùn, còn thì mang theo vẻ mỏi mệt cùng cực bước tới.
“Trường Anh, nhà họ Vệ nay như mặt trời giữa trưa, thể đắc tội, cho nên …”
Hắn khựng .
Bởi vì đẩy về phía chiếc răng sứt của con trai .
Khi những ngón tay run rẩy của nhặt lên, nhàn nhạt hỏi:
“Tiệc sinh thần, ba các ngươi ở Kim Lăng vui vẻ chứ?”
Đồng tử của Phó Cảnh run lên, tất nhiên hiểu rõ — đứa con mà tìm khắp nơi thấy, rơi tay .
lời biện giải còn kịp , mỉm cắt ngang:
“Ồ, ngươi quên mất thủ đoạn xưa của ?”
Dứt lời, ánh mắt tối .
Trên Lâu Quan Tinh, đèn đuốc đột nhiên bừng sáng, con Vệ Dạng trói chặt, treo lơ lửng giữa trung.
Phó Cảnh khẽ run , sắc m.á.u mặt tan biến sạch sẽ.
lưỡi đao của A Mãn đặt ngay bên cổ , vết cắt rách da dám động đậy.
Ta thong thả rót , khẽ thở dài đầy tiếc nuối:
“Khi còn ở phủ công chúa, trong đám ám vệ, chỉ ngươi là chân thành nhất, tận tâm nhất, và dối nhất.”
“Bởi , dù khi đó vô lựa chọn để thoát khỏi mối hôn nhân hòa , vẫn chọn ngươi.”
“Không ngờ, kẻ từng dối là kẻ giỏi lừa nhất; kẻ từng trung thành nhất, phản bội triệt để nhất; kẻ từng tận tâm nhất, đ.â.m đau nhất.”
Phó Cảnh — hình cao lớn — chậm rãi quỳ xuống mặt , dáng vẻ như sẵn sàng chịu c.h.ế.t, cất giọng khàn khàn:
“Là hồ đồ mà phạm sai, chiếm mất sự trong sạch của Vệ Dạng, khiến nàng con. Ta chỉ chịu trách nhiệm, chứ từng nghĩ phản bội nàng.”
“Ta nàng hận đến tận xương tủy, g.i.ế.c xẻo thế nào đều cam chịu. Đứa trẻ vô tội, Vệ Dạng cũng chỉ vì mà liên lụy, xin điện hạ nể tình xưa mà tha cho họ.”
Người từng dốc cả tấm lòng vì , từng liều mạng chắn đao bảo vệ , giờ quỳ mặt , lấy tính mạng để che chở kẻ khác.
Ta khẽ thở dài hỏi:
“Đứa trẻ vô tội ư? Còn đứa bé mà ngươi tự tay dốc từng bát t.h.u.ố.c g.i.ế.c c.h.ế.t, nó vô tội ?”