Dậy sớm quá, lúc về đến nhà mới hơn 6 giờ. Diệp Thư liền lấy hết số tiền cất trong siêu thị ra đếm.
Nhìn xấp tiền dày cộp trên giường, tâm trạng cô vô cùng tốt.
Cô gọi chồng lại cùng đếm. Lần này thu được chín nghìn, trừ đi năm nghìn tám trăm bảy mươi hai tiền mua thịt lợn, còn lại ba nghìn một trăm hai mươi tám.
Cộng thêm tiền tiết kiệm ban đầu của chồng, tiền tiết kiệm của cô, tiền bà nội cho hai vợ chồng, tiền mẹ chồng để lại, cùng với số tiền hai vợ chồng tiết kiệm được trong những năm qua.
Cộng tất cả lại, Diệp Thư hít một hơi thật sâu. Tổng cộng là sáu vạn sáu nghìn bảy trăm năm mươi ba đồng.
Cô biết hai vợ chồng mình có nhiều tiền, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy. Trong đó, phần mẹ chồng để lại chiếm phần lớn, những hai vạn đồng, tiền tiết kiệm ban đầu của chồng được hơn năm nghìn, của cô cũng gần hai vạn, bà nội cho hơn một vạn. Lần bán thịt lợn này còn dư lại hơn ba nghìn. Số còn lại là tiền lương hai vợ chồng tiết kiệm được trong mấy năm nay.
Lương của hai vợ chồng đều không thấp, Thạch Lỗi một tháng tám mươi đồng, Diệp Thư cũng ba, bốn mươi đồng. Hai người cộng lại hơn một trăm đồng mỗi tháng.
Trong thời buổi ba mươi đồng đã nuôi sống được cả gia đình, thì một trăm đồng là một con số đáng mơ ước.
Hơn nữa Diệp Thư còn có không gian siêu thị, đồ dùng sinh hoạt cơ bản không phải mua, toàn lấy trực tiếp từ siêu thị ra sử dụng. Sân trước sân sau nhà có thể trồng rau, thịt siêu thị cũng có, nên hai vợ chồng cơ bản không tốn kém gì.
Cộng thêm ông bà nội đều có lương hưu, bình thường không cần dùng đến tiền của hai vợ chồng, thi thoảng còn cho thêm.
Vì vậy, việc tiết kiệm được ngần ấy tiền cũng không có gì lạ.
Diệp Thư nhìn số tiền trên giường, mắt cười tít lại, trong lòng vui như mở cờ.
Thực ra, người kinh ngạc nhất chính là Thạch Lỗi, anh biết nhà mình có tiền, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Từ ngày đưa hết tiền cho vợ, anh không còn bận tâm đến chuyện tiền nong nữa.
Mỗi tháng lĩnh lương cũng vậy, tự mình giữ lại mười đồng tiền lẻ, số còn lại đưa hết cho vợ.
Còn vợ chi tiêu thế nào, anh hoàn toàn không can thiệp.
Vì vậy, đột nhiên nhìn thấy trong nhà có nhiều tiền như vậy, anh thực sự rất kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-248.html.]
Diệp Thư vui vẻ xong, quay sang thấy dáng vẻ này của chồng thì "phụt" một tiếng bật cười.
"Anh ngẩn người ra đấy làm gì? Đưa tiền đây cho em cất." Cô giật lấy xấp tiền trong tay chồng.
Dùng dây chun buộc từng cọc tiền lại, lúc nãy đếm đã phân loại rồi, một nghìn đồng một cọc, tổng cộng sáu mươi cọc.
Sau đó, buộc mười cọc thành một bó lớn, sáu bó lớn là sáu vạn, còn lại hơn sáu nghìn, để riêng sáu bảy cọc kia sang một bên, bảy trăm đồng tiền lẻ cuối cùng thì để dành chi tiêu hàng ngày.
Cất hết số tiền đã buộc vào siêu thị, sau đó lấy ra năm mươi đồng từ bảy trăm đồng tiền lẻ đưa cho Thạch Lỗi, để anh tiêu vặt.
Thạch Lỗi nhận lấy tiền, trực tiếp nhét vào túi quần, miệng còn trêu chọc: "Ôi chao, hôm nay phú bà hào phóng thế! Anh phải hầu hạ cho tốt mới được."
Diệp Thư trừng mắt nhìn anh, cũng bật cười: "Tiểu Lôi Tử, hầu hạ cho tốt vào." Hai vợ chồng cười đùa vui vẻ.
Thời gian trôi qua thật nhanh trong lúc hai vợ chồng nói cười, Thạch Lỗi liếc nhìn đồng hồ.
"Ôi trời, muộn giờ làm mất. Nhanh lên thôi."
Diệp Thư nhìn đồng hồ, đúng là sắp đến giờ đi làm rồi, hai người còn chưa ăn sáng.
Không còn thời gian nấu nướng, cô lấy đại hai hộp sữa và mấy cái bánh mì trong siêu thị ra, hai vợ chồng ăn tạm cho xong bữa.
Ăn xong, hai người vội vã đi làm.
Đến văn phòng, Diệp Thư lập tức nhận ra tâm trạng chị Lưu hôm nay không tốt. Hai mắt sưng húp, có vẻ như vừa mới khóc.
Cô liếc nhìn Tiểu Lý, dùng ánh mắt dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Lý lắc đầu, ra hiệu bằng mắt bảo cô đừng hỏi.
Diệp Thư cũng không hỏi thêm nữa, ngồi vào chỗ của mình bắt đầu làm việc.
Văn phòng hôm nay yên tĩnh khác thường, Tiểu Lý bình thường hay cười nói hôm nay cũng im lặng đến lạ.