Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Họ không nhớ tôi. Đó là điều tôi thấy thú vị nhất. Cảnh sát thị trấn nhỏ ấy từng điều tra vụ đột nhập cách đây bốn năm, khi một gia đình ba người bị siết cổ trong phòng ngủ, cửa sau không khóa. Tôi đã đứng giữa đám đông ngày hôm đó, nhìn từ ngoài cổng, như bao người khác. Gương mặt tôi không có gì đặc biệt. Một gương mặt như thể được thiết kế để trôi đi trong trí nhớ người khác. Bây giờ, khi tôi quay lại, họ vẫn không nhớ. Dĩ nhiên rồi – tôi đâu có làm gì sai khi đó. Tôi chỉ… đứng gần đó. Rồi rời đi. Cũng như lần này.
Vụ án lần này không có máu. Chỉ có một bé gái mất tích. Sáu tuổi. Hàng xóm nói đã thấy một người đàn ông lạ mặt ở cuối con hẻm tối hôm trước. Tôi ngồi trong quán nước đầu hẻm, nghe họ nói về ánh đèn ban công bị tắt bất thường, về tiếng động lúc nửa đêm, về con ch.ó nhà bên sủa liên tục rồi đột ngột im bặt. Mọi người đều kể những thứ đã nghe thấy, nhưng không ai bước ra xem. Vì ai lại muốn dính dáng vào một điều gì đó tồi tệ?
Cảnh sát đến khá nhanh. Một đội phá cửa vào nhà nạn nhân. Mẹ bé gái khóc đến lạc giọng. Tôi nhìn bà ấy một lúc, thấy ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu. Lạc hướng. Người ta hay như vậy sau mất mát. Họ nghĩ nếu cố giữ ánh mắt đủ lâu vào một thứ gì đó, mọi chuyện sẽ quay lại như cũ. Tôi hiểu cảm giác đó. Tôi đã từng nhìn rất lâu vào cánh cửa sau căn nhà mình. Cánh cửa không bao giờ được khóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ke-dung-ngoai-ban-an/chuong-2-tieng-go-o-cua-sau.html.]
Tôi nói với cảnh sát rằng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa vào khoảng ba giờ sáng. Lúc ấy tôi đang ở trong một phòng trọ cách đó năm căn. Họ ghi lời khai của tôi, không hỏi nhiều. Có lẽ vì tôi nói chuyện đủ mạch lạc, đủ bình thản. Không ai nghi ngờ người nói chuyện rõ ràng. Người phạm tội hay nói lắp – họ nghĩ vậy. Còn tôi thì chưa bao giờ nói lắp trong đời.
Một viên cảnh sát trẻ nhìn tôi, ánh mắt anh ta hơi nheo lại, rồi chuyển sang ghi chép. Tôi không nhớ rõ tên anh ta, nhưng khuôn mặt thì quen. Có thể từng bắt gặp ở đâu đó. Hoặc ở một vụ khác. Gần như không ai nhớ những người đứng ngoài. Người ngoài không để lại bằng chứng. Người ngoài chỉ kể lại câu chuyện.
Tôi thấy một mảnh giấy bị gió thổi bay vào chân mình khi bước ra khỏi hiện trường. Mảnh giấy có hình vẽ nguệch ngoạc của một ngôi nhà, với cửa sổ mở và một hình người đang đứng bên trong. Tôi giữ nó lại, không đưa cho cảnh sát. Không phải vì nó quan trọng. Chỉ là… có những thứ bạn nên giữ cho riêng mình. Nhất là khi bạn không chắc mình có phải là người đã vẽ ra nó hay không.
Bé gái mất tích. Không ai tìm thấy dấu hiệu phá cửa. Lại là cửa sau không khóa. Tin tức đưa hình ảnh con bé lên truyền hình, khuôn mặt nó in lên bao bì sữa, lên áp phích các trạm xe. Tôi nhìn nó nhiều lần đến mức thuộc lòng hình ảnh ấy, dù tôi không chắc đã từng nhìn thẳng vào nó ngoài đời. Có lẽ tôi không muốn nhớ. Hoặc có lẽ… tôi đã đứng ở cửa sau, lúc mọi người khác còn ngủ.