Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kẻ Đứng Ngoài Bản Án - Chương 1 - Người Sống Sót

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:30:53
Lượt xem: 11

Tôi không nhớ tiếng s.ú.n.g nổ lúc mấy giờ. Cảnh sát nói khoảng 1 giờ 12 phút sáng, nhưng tôi nhớ đồng hồ đã ngừng chạy từ trước đó. Kim phút nằm giữa số 11 và 12, kim giờ chỉ vào khoảng 1. Tôi cũng từng nhìn thấy đồng hồ như thế – nhưng ở một nơi khác, trong một căn nhà khác. Có thể tôi đang lẫn. Có thể tôi không muốn nhớ đúng.

Tôi là người duy nhất sống sót trong vụ thảm sát. Tám người chết, bao gồm chủ nhà, vợ chồng họ, hai con nhỏ, và ba vị khách được mời tối đó. Cảnh sát bảo đây là vụ án có tổ chức, kẻ gây án quen biết với nạn nhân. Nhưng điều kỳ lạ là không có dấu hiệu xâm nhập. Không có vết m.á.u bên ngoài cửa. Mọi thứ đều bắt đầu từ bên trong.

Tôi nói với họ rằng tôi không nhớ. Rằng tôi tỉnh dậy và đã thấy mọi thứ kết thúc rồi. Tôi lặp lại câu ấy ba lần trong biên bản, đúng một câu, không thay đổi – bởi vì tôi biết: khi bạn nói dối quá nhiều, bạn sẽ quên mất mình đã bịa ra điều gì. Còn khi bạn chỉ nói đúng một câu… người ta sẽ cho là bạn đang bị sốc.

Tôi đã từng bị sốc. Vài năm trước, trong một vụ cháy ký túc xá. Khi ấy cũng chỉ có tôi sống sót. Lạ thật, tôi nghĩ, dường như tôi luôn ở đó – nơi những thứ không còn giữ được hình dạng.

Một điều tôi học được sớm: nếu bạn muốn thoát khỏi nghi ngờ, hãy trở nên đáng thương hơn là đáng nghi. Và tôi khá giỏi trong việc đó.

Cảnh sát hỏi tôi: “Cậu ngồi ở đâu khi nghe thấy tiếng súng?”

Tôi trả lời: “Ở giữa phòng khách.”

Họ hỏi tiếp: “Cậu có thấy hung thủ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ke-dung-ngoai-ban-an/chuong-1-nguoi-song-sot.html.]

Tôi lắc đầu.

“Cậu không nghe thấy gì à?”

Tôi mỉm cười: “Tôi nghe tiếng la hét, nhưng nó cứ vang lên như vọng lại từ giấc mơ cũ.”

Tôi biết cách khiến lời nói trở nên mơ hồ. Không phải để lừa – mà để họ tự đi lạc.

Báo chí gọi tôi là nhân chứng sống. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình còn sống sau đêm đó. Cũng chưa bao giờ thực sự là nhân chứng. Tôi chỉ là người kể. Người viết lại. Người chọn từ nào để giữ, và từ nào để bỏ.

Có một chi tiết nhỏ mà tôi không bao giờ nhắc đến: tôi biết tên đứa trẻ út, mặc dù tôi chỉ gặp nó đúng một lần, trong ảnh treo tường. Họ không hỏi. Và tôi không kể. Vì kể làm gì, nếu mọi người đều thích nghe một phiên bản đáng thương hơn là thật?

Tôi đứng trước tấm gương ở nhà vệ sinh trong đồn cảnh sát, nhìn vào mắt mình. Không phải để khóc. Mà để chắc rằng hôm nay mình đang mang đúng biểu cảm. Tôi biết cách làm cho đôi mắt hơi đỏ. Một cái ấn nhẹ vào mí mắt là đủ. Còn giọng run? Chỉ cần thở nhẹ bằng mũi, gằn hơi một chút, và thêm vài khoảng lặng giữa câu nói. Cảnh sát thích sự chân thành – kể cả khi nó được tập dượt kỹ càng.

Tôi không nhớ ai là người đầu tiên bị giết. Nhưng có thể tôi biết. Và cũng có thể… tôi là người chọn thứ tự đó.

Loading...