Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG V — HỒN DẠ LA

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:18:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sương khuya giăng đặc như màn lụa trắng, phủ kín trấn.

Từ miếu Quan Âm cũ nát, tiếng mõ vỡ nhịp, vọng từng hồi thưa thớt, khàn đặc như tiếng rên của sắp c.h.ế.t.

Bên ngoài, đèn lồng cổng lay động, ánh đỏ vẩn đục, như m.á.u khô đọng từ ngàn năm .

Thanh Đài khoác áo choàng đen, tay cầm phất trần, từng bước tiến gian miếu. Hơi lạnh tràn lên từ đất, cuộn quanh mắt cá chân. Ông khẽ niệm một câu chú, vẽ trong khí một phù chú vàng nhạt, song ánh bùa hiện lập tức tắt ngấm.

Ông cau mày.

“Âm khí thịnh đến mức c.ắ.n ngược pháp ấn… nơi đây e rằng chẳng còn thuộc về dương gian.”

Phùng Quan theo , giọng run run:

“Thanh , ngài xem… tượng Quan Âm , vì nứt toác thế ?”

Trên bệ thờ, tượng Quan Âm vốn hiền từ, giờ mặt rạn thành trăm khe, đôi mắt ngọc trong hốc đen rỗng, tựa như đang thẳng họ. Một vệt m.á.u khô chảy từ khóe môi xuống cổ tượng, đông thành sợi dài.

Thanh Đài trầm giọng:

“Không tượng nứt… mà là thần rời .”

Ông xoay , đặt tay lên bệ đá. Hơi lạnh xộc lên khiến da tay tê rát.

Trong khoảnh khắc , hình ảnh lạ lùng lóe qua: một quan trẻ, vận triều phục cổ, gương mặt thanh tú nhưng đôi mắt trũng sâu, giữa đêm mưa.

Bên cạnh là vô linh hồn treo cây, miệng khâu bằng tơ đỏ.

Người quan — mỉm .

Thanh Đài lùi một bước, mồ hôi túa :

“Là ngươi … Trần Uyên…”

Phùng Quan ngẩng đầu, ngạc nhiên:

“Trần… Uyên? Là ai?”

“Quan tiền triều.” Thanh Đài đáp khẽ. “Người đầu tiên phong ấn cùng trấn .”

Đột nhiên, một giọng trầm lạnh vang lên từ lưng:

“Đạo trưởng… ngươi tìm bần quan ư?”

Phùng Quan phắt . Không khí đông cứng.

Phía bệ thờ, quan trẻ đang , áo triều phục nhuốm đen, viền cổ loang máu. Gió trong miếu lặng hẳn, như cả thế giới ngừng thở.

Mắt đen đặc, trong lòng đồng tử ánh lên tia sáng đỏ tựa hồn đăng.

Thanh Đài chắp tay hành lễ, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén:

“Bần đạo Thanh Đài, phụng chỉ triều đình tân triều đến điều tra oán khí tại Dạ La. Nếu Trần đại nhân còn lưu luyến cõi trần, xin tự rõ duyên nghiệp, để giúp siêu độ.”

Người quan mỉm nhẹ, giọng êm mà lẫn gió:

“Siêu độ ư? Đạo trưởng, nếu vạn linh nơi đây đều cần siêu độ… ai sẽ siêu độ cho ngươi?”

Lời dứt, đèn lồng trong miếu vụt tắt.

Chỉ còn ánh sáng xanh leo lét hắt từ đôi mắt Trần Uyên.

Không gian quanh họ bắt đầu xoắn — mái miếu tan biến, nền đất nứt thành vô khe. Dưới đáy khe, nước đen sủi bọt, bàn tay trắng bệch thò lên bám lấy chân .

Phùng Quan hét lên:

“Ngài! Phía —!”

Thanh Đài lập tức vung phất trần, niệm chú:

“Thiên hạ vô thường, pháp tướng như huyễn—!”

Một luồng sáng vàng x.é to.ạc khí, ép tay quỷ rút . cùng lúc, giọng trầm uất vang lên khắp nơi.

Trần Uyên bước tới, chạm đất.

“Đạo trưởng, ngươi nghĩ nơi còn là nhân gian ? Đây là trấn hồn giới — kẻ nào đến đều . Cả … cả ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyet-trang-nui-tam/chuong-v-hon-da-la.html.]

Thanh Đài nghiến răng:

“Ngươi quên vốn là . Vì chấp niệm tan?”

“Người?” — Hắn bật , nụ rách tới tận mang tai. — “Khi bọn họ thiêu dân lành để ‘trấn quỷ’, khi triều đình phong ‘hồn quan’ để giam giữ hàng vạn oan hồn, ai còn là ?”

Hắn giơ tay. Từng chiếc linh hồn hiện trong sương, gào , m.á.u đen tràn xuống từ miệng.

“Ta giữ bọn họ , để họ quên.”

Thanh Đài lùi một bước, mắt lóe lên tia thương xót.

“Ngươi thành quỷ, chẳng do lòng ác, mà do lòng trung nhận. chấp niệm thành oán. Dạ La nay chẳng còn sinh khí, ngươi giữ lấy để gì?”

Trần Uyên im lặng một lát. Rồi khẽ hỏi:

“Đạo trưởng… ngươi bao giờ nhớ nhung quá khứ ?”

Ông đáp.

“Ta từng vợ. Nàng c.h.ế.t trong đêm phá phong ấn. Xác nàng quỷ nhập, triều đình bảo thiêu. Ta tự tay châm lửa. Từ đó, canh giữ nơi đây, chờ ai đó đến giải cho …”

Giọng nghẹn . “ hóa , giải thoát của — chính là khiến kẻ đến đây kế thừa .”

Nghe đến đó, Phùng Quan run rẩy:

“Không… … ngươi đừng …”

Ánh mắt Trần Uyên xoáy thẳng :

“Ngươi, chính là mang cùng mệnh. Máu của ngươi, cùng dòng với .”

Thanh Đài chấn động.

“Cùng dòng máu…?”

“Triều Trần diệt, nhưng hậu duệ vẫn còn. Hắn — là cháu đời thứ tám của .”

Trần Uyên vươn tay. “Máu sẽ nối lời nguyền. Quan Dạ La — đời đời bất diệt.”

Phùng Quan thét lên, song thể sợi tơ đỏ từ đất bò lên quấn chặt.

Thanh Đài lao tới, niệm pháp quyết cuối cùng, cắm kiếm gỗ đào xuống đất.

Tia sáng vàng rực chiếu rọi khắp miếu. Gió thổi tung áo choàng, tro bụi bay mù.

Giọng ông vang lên trầm vững:

“Nhất tâm vi minh, vạn tà diệt hình! Trần Uyên, nếu quả ngươi vẫn còn chút nhân tâm, hãy tự đoạn chấp niệm!”

Ánh vàng cuộn thành vòng xoáy nuốt lấy Trần Uyên. Hắn khẽ , gương mặt tan dần như khói.

Trước khi biến mất, nhỏ:

“Nếu kiếp … xin đừng để Dạ La tồn tại.”

Miếu đổ sập. Cả hai hất ngoài.

Trời hửng sáng, nhưng ánh mặt trời xám nhạt, như chiếu qua tấm màn dày.

Phùng Quan bất động. Thanh Đài quỳ bên cạnh, thở gấp, tay vẫn nắm chặt chuỗi tràng hạt.

khi ông , trong mắt Phùng Quan giờ là màu đen đặc.

Giọng quen thuộc vang lên:

“Quan Dạ La… mất, chỉ hình.”

Ông sững sờ, khẽ nhắm mắt:

“Luân hồi bắt đầu …”

Xa xa, trấn Dạ La dần mờ trong sương, chuông chùa cổ đổ hồi.

Một giọng nữ nhẹ như gió vang lên từ hư vô:

“Trấn Dạ La… chẳng bao giờ thật sự tỉnh giấc.”

Loading...