Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG IV – U HỒN KẾT MINH

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:12:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm Ứng Đức thứ mười ba, triều đình đột nhiên nhận tấu chương của huyện Giang Phong:

“Trấn Dạ La, mười dặm sinh khí, dân cư biến mất, chỉ còn tiếng mõ đêm vọng .”

Tấu chương bằng máu, chữ ngoằn ngoèo, tựa như tay run rẩy trong lúc hấp hối. Quan phủ sợ hãi, ai dám tra cứu. Cuối cùng, kinh đô hạ chỉ, cử Đại Pháp Ty cùng một đạo nhân Thanh Đài đến tra xét nguyên do.

Chiều hôm , trời nổi sấm dù mây. Đoàn qua con đường mòn dẫn Dạ La, cỏ dại cao đến thắt lưng, che kín cả bia đá chỉ đường. Một con quạ đen bay qua, kêu lên ba tiếng khàn đục, im bặt.

Thanh Đài Đạo Nhân lưng ngựa, áo bào màu tro, tay cầm phất trần. Mặt ông già nua, râu bạc phơ, nhưng mắt sáng như lửa. Bên cạnh là quan giám tra họ Phùng, dáng gầy, cứng nhắc, theo lệnh triều đình mà tới.

Phùng quan khẽ cau mày:

– “Đạo trưởng, chẳng qua là tin đồn quỷ quái. Dân ngu , triều đình nên phí sức?”

Thanh Đài chỉ nhẹ, đáp chậm rãi:

– “Ngươi tin chẳng quan trọng. kẻ đang chúng từ gió.”

Phùng quan khựng , quanh. Gió vẫn thổi, cỏ dại vẫn rung, nhưng chẳng thấy ai.

Từ xa, cổng trấn Dạ La dần hiện trong sương xám. Tấm biển gỗ treo ngược, chữ “Dạ La” mờ vì rêu, chỉ còn mấy nét cong ngoằn tựa rắn bò. Trên trụ cổng, treo hàng chục chiếc mõ gỗ cũ, dây đỏ đứt, đong đưa nhẹ theo gió. Mỗi khi gió lùa, chúng cùng gõ , phát âm thanh cốc… cốc… đều đặn – chẳng khác tiếng đang điểm hồn.

Một binh sĩ hoảng, định ngựa, nhưng Phùng quan quát:

– “Hèn nhát! Chưa sợ, xứng Đại Hạ?”

Nói thúc ngựa . đến cổng, con ngựa đột nhiên hí vang, mắt trợn trắng, lùi điên cuồng. Binh sĩ kéo dây cương nổi. Chỉ trong nháy mắt, m.á.u từ mũi ngựa chảy , nhỏ giọt xuống đất đen như mực.

Thanh Đài giơ phất trần, vẽ trong trung một phù ấn. Từ đầu phất trần tỏa luồng sáng xanh, đè xuống mặt đất. Máu ngừng chảy, ngựa im lặng, nhưng bóng nó biến mất.

Đạo nhân thở dài:

– “Khí âm trấn nặng lắm . Không còn là chốn .”

Càng sâu , trấn Dạ La hiện tĩnh mịch. Nhà cửa còn nguyên, nhưng . Cửa gỗ khép hờ, bàn ghế trong nhà vẫn gọn ghẽ, như chủ nhân rời chốc lát. Thế mà, trong mỗi căn, đều bát cơm đặt sẵn, phủ một lớp tro dày.

Phùng quan nghi ngờ, sai lính tìm tung tích . lạ , dấu chân đất, dù lớp bụi dày cả tấc.

Thanh Đài giữa ngã ba trấn, nhắm mắt lắng . Trong khí, ông nhận mùi trầm hương, mùi tro, và mùi… m.á.u khô lâu năm. Ông mở mắt, giọng trầm xuống:

– “Âm khí tụ ở đình giữa trấn. Chính là nơi mạch hồn kết.”

Họ đến đình Dạ La, mái ngói sụp, nhưng giữa bàn thờ vẫn cháy một nén hương đỏ, tàn cong tròn như mắt rắn. Trên vách , bức hoành phi ghi bốn chữ “Trấn Hồn Chi Sở”, nét bút uốn lượn như còn sống.

Phùng quan bật nhạt:

– “Trấn hồn? Đạo sĩ đời giỏi dọa thật.”

Thanh Đài đáp, chỉ lấy trong tay áo một chuỗi đồng linh. Ông niệm chú, thả xuống đất. Mười hai đồng tiền rơi thành hình bát quái đảo nghịch. Giọng ông khàn :

– “Không trấn hồn… mà là phong hồn. Nơi đây từng giam giữ hàng vạn oán linh.”

Một cơn gió nổi lên. Hương tắt phụt. Cửa đình kêu kẹt… kẹt…, dù chẳng ai đụng đến.

Từ trong bóng tối, tiếng mõ vang lên, chậm rãi, đều đặn:

cốc… cốc… cốc…

Một binh lính gần đó run lẩy bẩy:

– “Không… ai ở đây mà…”

Đột nhiên, thét lên. Mọi mắt đen đặc, đồng tử biến mất. Từ miệng trào m.á.u đen, ngã quỵ, tay vẫn chỉ về phía bàn thờ:

– “Quan… quan đến …”

Phùng quan hoảng, rút kiếm, quát:

– “Ai ở đó?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyet-trang-nui-tam/chuong-iv-u-hon-ket-minh.html.]

Từ khói hương dày đặc, một bóng hiện . Quan phục đen thẫm, mặt trắng bệch, môi tím thâm. Hắn bước từng bước, phát tiếng. Dưới chân bóng.

Thanh Đài giơ pháp ấn, hét:

– “Yêu linh chớ hiện hình nơi dương giới!”

Bóng quan dừng , khẽ nghiêng đầu. Đôi mắt trống rỗng, sâu như vực. Giọng vang lên khàn đặc:

– “Không yêu… là trấn nhân. Các ngươi, bước địa giới.”

Thanh Đài cảm thấy n.g.ự.c như đá đè, hít thở khó. Ông lập tức mở túi pháp, rải tro đàn, chú:

“Nhất niệm tâm tĩnh, tam giới vi biên,

Bát phương phong hồn, vô quỷ khả xuyên.”

Ánh sáng từ bùa cháy lên, xua tạm bóng tối. chỉ trong chốc lát, ngọn lửa đều tắt.

Không gian đột ngột im phăng phắc.

Rồi, từng giọng vang lên quanh họ — giọng nam, nữ, già, trẻ, chồng chéo:

“Ngươi… trả… mạng… cho… …”

Hàng trăm gương mặt hiện giữa trung, tan biến tụ, kéo thành một cơn gió xoáy hình .

Thanh Đài quát lớn:

– “Lui ! Đây là u hồn kết minh – oán linh tụ vì m.á.u nguôi!”

Ông rút kim linh kiếm, niệm chú, c.h.é.m xuống. Ánh sáng như sét, chạm đất vang rền. U khí tán nửa phần. từ lòng đất, một luồng khí đen cuộn lên, hình thành một đôi mắt khổng lồ mở giữa nền đình.

Giọng cũ vang lên, sâu và lạnh như từ cõi khác:

– “Kẻ phong c.h.ế.t. Cớ mở phong ấn?”

Thanh Đài run tay. Ông hiểu: Dạ La từng là nơi trấn yểm của một vong tướng cổ đại, c.h.ế.t trong phản loạn, giam hồn trấn để chặn dòng hung sát. theo thời gian, phong ấn suy, dân trấn sống đất , oán linh hút hồn từng , cuối cùng hóa thành c.h.ế.t c.h.ế.t.

Phùng quan tái mặt, hỏi khẽ:

– “Có cách gì hóa giải?”

Thanh Đài đáp, giọng khàn:

– “Chỉ còn một cách: lấy huyết sống, ‘Kết Minh Ấn’, phong cõi âm. đó… tự nguyện c.h.ế.t.”

Cả đoàn lặng .

Phùng quan quanh – ai cũng cúi đầu. Cuối cùng, ông thở dài:

– “Vì nước, vì dân, bổn quan xin chịu.”

Ông rút kiếm, cắt m.á.u tay, nhỏ lên lá bùa. Thanh Đài lập tức vẽ ấn, niệm chú, ấn bùa xuống đất.

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, mặt đất nứt , ánh sáng bùng lên giữa đình. Những gương mặt u hồn hét lên tan thành khói. Quan phục đen cũng tan biến, chỉ còn mảnh ấn triện rơi xuống, khắc chữ “Minh”.

Mọi thứ im lặng.

Thanh Đài quỵ xuống, mồ hôi lạnh đầm vai. Ông nhặt mảnh ấn, kỹ — chữ “Minh” dần biến dạng, thành “Mộng”. Ông chợt hiểu:

“Phong ấn từng là thật. Tất cả chỉ là mộng do hồn Dạ La tạo . Chúng rời khỏi nó.”

Phùng quan lúc mở mắt, mỉm kỳ lạ. Trong lòng bàn tay, m.á.u hóa đen. Hắn khẽ :

– “Quan Dạ La… kế nhiệm ngươi.”

Gió lùa mạnh, mõ gõ vang.

Từ ngoài đình, trăng lên, soi xuống hai bóng cùng bóng.

Loading...