Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG III – HUYỄN NGUYỆT CHI DẠ

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:07:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trăng treo đầu non, ánh bạc nghiêng xuống những mái ngói phủ rêu. Trấn Dạ La đêm vắng hơn thường lệ. Không dân ngủ, mà bởi chẳng ai dám thò đầu ngoài cửa sổ.

Gió thổi nhẹ, mang theo mùi ẩm mốc của cỏ dại ven sông và thoang thoảng hương trầm cháy dở. Mỗi ngọn đèn dầu trong trấn đều run rẩy, ánh lửa lay lắt như sinh mệnh của kẻ sắp tắt.

Kể từ khi vị quan mới đến nhậm chức, thứ đều khác lạ. Hắn đến trong đêm mưa, xe ngựa lăn bánh mà phát tiếng, vó ngựa in xuống bùn nhưng dấu. Người , quan khuôn mặt trắng bệch như giấy, môi thâm tím, giọng trầm khàn, tựa như vọng từ đáy giếng.

Ban ngày hòa nhã, điềm đạm, ai hỏi gì cũng đáp, lễ độ. dân trấn sớm nhận , bao giờ bước ngoài khi trời còn sáng.

Người đầu tiên kể chuyện lạ là bà lão Tư Hạnh, chủ quán cháo ở đầu trấn. Một sớm tinh mơ, bà lau bàn, đường cái, thấy bóng vị quan mới ngang. Nắng sớm chiếu nghiêng, chiếu qua … nhưng chân bóng. Bà sững , mắt hoa , suýt rơi chén cháo trong tay. Khi tỉnh , mất .

Đêm , bà kể chuyện với chồng, ông chỉ khan:

– “Già , mắt mờ thôi. Bóng thì ?”

Sáng hôm , tìm thấy bà Tư Hạnh c.h.ế.t trong bếp, hai mắt mở trừng trừng, môi mấp máy như vẫn còn điều gì. Trên mặt bàn, cháo vẫn còn nóng, nhưng bát sứ nứt toác đôi, vết nứt kéo dài như đường miệng .

Từ đó, trấn Dạ La còn ai dám ngoài cửa khi trời sáng.

Một đêm khác, giữa tháng mười, mưa tầm tã như đổ bạc. Tiếng mõ từ đình vang lên “cốc… cốc… cốc…” đều đặn. Dân trấn ai nấy run rẩy, vì lâu lắm đình còn canh. Người đốt hương, quỳ lạy, mong đó chỉ là tiếng gió va chuông gỗ. mõ gỗ, ai cũng , thể vang nếu tay gõ.

A Nhã, con gái thầy đồ, tò mò qua khe cửa. Ngoài , mưa xối như roi, nhưng nàng thấy rõ một bóng mái đình, y phục quan phục màu đen thẫm, tay cầm dù, tay gõ mõ. Mỗi tiếng mõ vang lên, là một ánh chớp lóe sáng gương mặt mũi mắt.

Cô hét thất thanh.

Người nhà đổ xô phòng, nhưng chỉ thấy nàng co quắp trong góc, miệng lẩm bẩm:

– “Quan… quan mắt… bằng trống…”

Ba ngày , xác A Nhã vớt giếng cổ trấn. Nước giếng đen kịt, bốc mùi tanh như m.á.u lâu ngày.

Từ đó, đêm nào trấn Dạ La cũng vang tiếng mõ. Người già : đó là “quan âm phủ” điểm hồn những kẻ thấy mặt .

Nửa tháng trôi qua, trấn rơi tĩnh lặng đến đáng sợ. Không tiếng ch.ó sủa, tiếng gà gáy, ai dám thắp đèn canh ba. Cửa nhà nào cũng dán bùa, treo gương bát quái, cắm cành dâu tươi hiên. vẫn biến mất, đều những đêm trăng khuyết hình liềm.

Người truyền tai rằng Dạ La phong ấn xưa , lòng đất là ngục của những oan hồn c.h.ế.t t.h.ả.m trong chiến loạn. Quan mới , mà là hồn trấn giữ mộ, trở về khi phong ấn nứt.

Đêm nọ, gió lùa qua hàng liễu. Đám trẻ con cấm ngoài, nhưng thằng bé tên Tiểu Cát – con của bà goá họ Lâm – trốn khỏi nhà, xem “quan” thật trông .

Nó mang theo một cái lồng đèn giấy, men theo đường đá. Mưa bụi vương tóc, lạnh ngấm da. Dưới ánh trăng mờ, đình trấn hiện như bóng ma, lợp rêu phủ bụi. Tiểu Cát nấp gốc cây, thò đầu .

Trên bậc thềm đình, vị quan một , tay cầm bút lông, vẽ gì đó lên mảnh giấy vàng. Mỗi nét bút, mặt đất rung nhẹ. Mực đen mà đỏ như máu, từng giọt rơi xuống, loang hình hoa văn cổ.

Rồi dừng , đầu – ánh mắt vô hồn hướng thẳng về phía bụi cây nơi Tiểu Cát đang ẩn.

Thằng bé nín thở, lồng đèn trong tay run run. Bỗng ngọn nến trong đèn phụt tắt. Không gió. Không tiếng. Chỉ một giọng vang bên tai:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyet-trang-nui-tam/chuong-iii-huyen-nguyet-chi-da.html.]

– “Ngươi… thấy ?”

Tiểu Cát bật dậy, chạy thục mạng về nhà. càng chạy, đường càng dài, quanh quẩn mãi chỉ thấy đình trấn lặp mắt. Cuối cùng, nó ngã quỵ, thét.

Một bàn tay lạnh toát đặt lên vai nó, cùng tiếng – chậm rãi, lạnh như băng:

– “Ngươi… nên thấy…”

Sáng hôm , dân tìm thấy Tiểu Cát giữa đường chính, thể còn ấm, nhưng mắt.

Từ đó, trong trấn một luật bất thành văn:

“Sau canh ba, khỏi nhà.

Nếu tiếng mõ, bịt tai .

Nếu thấy quan, cúi đầu xuống.”

Dần dần, còn ai dám đến chuyện “quan mới”. Hồ sơ triều đình về cũng biến mất. Ngay cả biển tên ở nha môn cũng trống rỗng, chỉ còn vết khắc cào nát, m.á.u đen khô bám quanh.

từ huyện khác ghé qua, thấy Dạ La mịt mù sương khói, tưởng là trấn bỏ hoang. nếu sâu , sẽ thấy khói lam từ bếp, thấy qua , cả tiếng trẻ con . Mọi thứ bình thường đến lạ. Chỉ điều — tất cả đều bóng.

Một thương nhân từng kể khi trở về:

“Ta đến đó, nghỉ trọ một đêm. Chủ quán niềm nở, rót . khi xoay , trong gương chỉ một . Sáng hôm , quán trọ biến mất, chỉ còn đất trống và mấy cột gỗ mục.”

Từ đó, Dạ La gạch khỏi bản đồ hành chính. Không ai nhắc đến nữa. Chỉ già trong vùng vẫn thắp hương mỗi rằm, khấn nhỏ:

– “Xin các ngươi yên giấc. Đừng trở về.”

thiên đạo vốn chẳng trọn.

Đêm rằm tháng bảy năm , trời mây, hai vầng trăng cùng treo trời — một sáng, một đục, chồng lên như hai con mắt.

Trong bóng tối, nơi từng là trấn Dạ La, ánh đèn sáng lên nữa.

Tiếng mõ vọng xa, đều đặn, khoan thai — như nhịp tim của thứ gì đó c.h.ế.t hẳn.

Và giữa làn khói lam mờ, một bóng mặc quan phục đen từ từ bước khỏi đình.

Hắn ngẩng đầu lên hai vầng trăng, đôi môi khẽ mấp máy:

– “Người… còn nhớ chăng, Dạ La?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo tiếng trẻ thơ, tiếng gào của vạn hồn siêu thoát.

Dưới ánh huyễn nguyệt, bóng kéo dài đến tận cõi u minh.

Loading...