Vợ chồng Chu Gia Bình cũng chuyện Chu Thiện từng bói toán ở phố Đông. Họ gặng hỏi Chu Thiện, nhưng cô bé chỉ chớp chớp đôi mắt trong veo, rằng chỉ vô tình thấy chồng của dì Dương Hồng Mai và cô cháu gái ở bên nên mới bụng nhắc nhở. Chuyện đó cứ thế cho qua.
Trường tiểu học La Hoa chỉ mười suất trường Trung học 1 của thành phố. Chu Thiện vặn vớt vát suất cuối cùng, chỉ hơn thứ 11 0,5 điểm, thể là vô cùng hú vía.
Họ lên xe từ sáng sớm, mãi đến 3 giờ chiều mới tới thành phố Bình Viễn. Cả nhà ba xách theo túi lớn túi nhỏ, hỏi đường mãi mới tìm trường Trung học 1 Bình Viễn.
Trường 1 là trường liên cấp trung học cơ sở và trung học phổ thông, cũng là trường công lập nhất thành phố Bình Viễn. Tất cả các quận huyện trong khu vực đều chỉ tiêu, nhưng chỉ những học sinh thành tích xuất sắc mới học. Suất thể mua . Nhà giàu tuy thể nộp một khoản phí trái tuyến, nhưng phí đắt đỏ, hơn nữa cũng xếp cùng lớp với những học sinh thi đỗ.
Chu Thiện phân lớp hai. Chu Gia Bình đưa con gái thủ tục nhập học . Tại phòng ghi danh, giáo viên chủ nhiệm lớp hai là một cô giáo trông hiền hậu. Biết Chu Thiện địa phương, cô còn đặc biệt dặn dò thêm một vài điều cần lưu ý trong sinh hoạt.
Sau khi nhận chìa khóa phòng ký túc xá, cả nhà chuyển những túi lớn túi nhỏ phòng.
Phòng ngủ dành cho bốn , khá nhỏ. Chu Thiện là đầu tiên đến thủ tục nên ba chiếc giường còn đều trống.
Loay hoay xong xuôi việc thì cũng 6 giờ tối. Chu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng vội vã về, vì Phan Mỹ Phượng chỉ xin nghỉ một ngày. Giờ bến xe là kịp chuyến cuối cùng về huyện La Hoa.
Chu Thiện chút yên tâm, liền tiễn bố tận trạm xe buýt ở cổng trường, dúi tay mỗi một lá bùa bình an và rằng đây là bùa cô xin ở chùa. Mãi đến khi thấy Chu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng đều cẩn thận cất lá bùa túi áo trong, Chu Thiện mới yên lòng.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Tuy mấy năm nay đám Thường Đức Minh động tĩnh gì, nhưng Chu Thiện dám lơ là cảnh giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-84.html.]
Cô sợ gì cả, mối bận tâm duy nhất của cô đời chính là bố .
Phan Mỹ Phượng 47 tuổi, bà già , tóc mai điểm bạc. Bà kìm mà vuốt tóc Chu Thiện: “Thiện Thiện, nhớ hòa thuận với bạn cùng phòng nhé, chuyện gì thì gọi điện về nhà.”
Hốc mắt Chu Thiện đỏ lên, cô gật đầu thật mạnh.
Vừa lúc xe buýt tới, Phan Mỹ Phượng lên xe vẫn vịn tay nắm cửa đầu : “Thiện Thiện, chuyện gì cũng nhớ gọi điện về nhà đấy.”
Chu Thiện chụm tay loa hét lớn: “Con sẽ thường xuyên gọi điện cho bố !”
Phan Mỹ Phượng mặt , cố lau giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt. Chu Gia Bình vỗ vai vợ, thở dài: “Thiện Thiện lớn , sớm muộn gì con bé cũng rời nhà thôi.”
Chu Thiện cứ đó theo chiếc xe buýt cho đến khi nó mất hút trong tầm mắt, thêm một lúc trong gió, mới chút thất thần xoay , chậm rãi về.
Thời gian nhập học của trường kéo dài hai ngày, hơn nữa đa học sinh là địa phương, học sinh ở ký túc xá nhiều. Bây giờ chính thức học, sân trường về chiều vắng hoe chẳng mấy .
Chu Thiện vẫn cầm trong tay cuốn sổ tay tân sinh viên, ghi nhớ bộ bản đồ trường học đầu, mới thong thả về phía ký túc xá.
Đi một đoạn, cô bỗng dừng bước.