mà đánh yêu thì vẫn thuận tay. Cô là Sơn Thần của núi Vô Tà, tảng đá trong địa giới cô đều thể cảm ứng . Cô nhanh tìm nơi ẩn náu của “tiểu yêu” đó, là một hang động mà cô từng ngủ qua.
Sơn Từ thọc cây gậy trong hang động, “Tiểu yêu mắt nào, cút đây cho !”
Nói , câu của cô liền nghẹn .
Cô đối phương, cúi đầu , khỏi tự đáy lòng cảm thán, “Anh thật trắng.”
Đó chính là đầu tiên cô thấy vị chân thần viễn cổ vô cùng xa xôi đối với cô lúc đó, Lục Áp chân quân. Lục Áp một huyền y, da trắng đến thể tưởng tượng. Ngài đang dựa vách núi nhắm mắt dưỡng thần, giữa mày những nếp nhăn nhỏ, môi mỏng đến cực điểm. Nếu bây giờ Sơn Từ , nhất định thể ngài trọng thương.
Ngài thấy động tĩnh liền mở mắt, Sơn Từ đối diện với đôi mắt đó liền choáng váng.
Từ khi hóa hình đến nay, cô chỉ thấy qua những tiểu yêu dung nham xí và những yêu ma khác cướp địa bàn của cô, một con hơn một con, đến nỗi Sơn Từ đối với cái còn một định nghĩa cụ thể.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Mà Lục Áp hờ hững mở đôi mắt đó , định hình quan niệm thẩm mỹ của cô. Phải là trai với đôi mắt đào hoa, nhất là khi đôi mắt đó mở , kỹ thể thấy những tia xuân sớm nhất, mới nhất.
Sơn Từ, khai phá thuộc tính mê trai, nháy mắt vứt bỏ ý định đuổi tiểu yêu xâm nhập lãnh địa của đầu. Giữ cũng khá , để ngắm cho mắt.
Người đàn ông đó chẳng qua chỉ hờ hững cô một cái, mày khóa càng chặt, “phụt” một tiếng phun một ngụm m.á.u đen. Vết thương ngài nặng, ngay cả sức lực để bay mây cũng còn.
Sơn Từ cảnh tượng mà sững sờ, ngay đó chạy như điên khỏi hang động đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-370.html.]
Lục Áp cũng quan tâm, ngài vốn về động phủ của , nhưng đường thật sự còn pháp lực, trảm tiên phi đao đ.â.m thẳng xuống, ngài mới thể rơi xuống nơi . Lại ngờ nơi còn giấu một tiểu Tán Tiên.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Áp khó coi hơn một chút. Bởi vì trận đại chiến đó, thần ma纷纷 ngã xuống, ngay cả núi Bất Chu cũng Cộng Công đ.â.m gãy. Ngài cơn tức giận thẳng đến Ma giới, dùng hết lực giảo đến thần hồn câu diệt con ma mê hoặc tác loạn đó, nhưng cũng phản phệ khi c.h.ế.t của ma đầu.
Hiện giờ Bàn Cổ vẫn, Phục Hy biến mất, Hồng Quân ngủ say, Nữ Oa còn bận vá trời cho nhân gian, ai lo lắng cho ngài.
Lục Áp đang suy nghĩ, thì nữ Tán Tiên mới chạy trốn như gặp quỷ một nữa xuất hiện mặt ngài.
Trong tay cô cầm một chiếc lá sen lớn, lá sen lăn vài giọt nước lấp lánh, như khoe công mà dâng chiếc lá sen đến mặt Lục Áp, “Anh uống cái , thương uống cái là khỏi ngay.”
Quỳnh tích cam lộ, quả thực là thánh dược chữa thương, nhưng mà vô dụng.
Lục Áp chỉ nặng nề cô một cái, cũng cô vất vả mấy ngàn dặm lấy quỳnh tích cam lộ, một nữa nhắm mắt.
Cô cũng buồn, ngược ngày nào cũng đến, giống như thấy một món đồ chơi mới mẻ, đến cũng gì, chỉ chống cằm chằm chằm ngài.
Hơi thở của Lục Áp ngày càng mỏng manh. Ngài vô thánh dược, tu vi cao thâm, nhưng mà thế nào cũng dùng , một đòn chí mạng của ma đầu tổn thương chân linh của ngài.
Lại qua mấy ngày, Sơn Từ chạy đến ngoại vi núi Vô Tà bắt một con công chuẩn xiên cây gậy của để nướng ăn.
Vị chân thần nửa sống nửa c.h.ế.t khẽ búng tay một cái, con công cô trói chặt c.h.ế.t vỗ cánh bay ngoài.