Vốn nên là một cảnh như tranh, vì một câu nhẹ nhàng của mà biến thành một cảnh tượng tu la mà âm binh từng thấy qua.
Chu Thiện đang trong phòng suy tính xem nên gì bây giờ, đột nhiên thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, lập tức cảnh giác, “Ai đó?”
Từ ngoài cửa, một tờ giấy vàng lặng lẽ lướt .
Chu Thiện thở phào nhẹ nhõm, “Sao ?”
Trên mặt âm binh Giáp là những đường nét đen đỏ, do bút lớn vẽ , son môi tô đỏ. Chỉ thấy ồm ồm : “Thần quân phân phó tìm hoa bỉ ngạn, manh mối .”
Chu Thiện lập tức kinh ngạc dậy, chiếc ghế động tác mạnh của cô kéo phát tiếng kêu chói tai, “Ở ?”
Âm binh từ từ há miệng, từ cái miệng nhỏ bằng móng tay phun một tờ giấy hồng mỏng. Chu Thiện cẩn thận kỹ mới phát hiện đó là giấy hồng, mà là một bông hoa khô. Bông hoa khô chỉ rộng bằng hai ngón tay, nhụy hoa thon dài mà xinh xắn, rõ ràng là một đóa hoa mạn thù sa.
Chu Thiện nhặt lên đóa hoa khô cong queo, chút do dự, “Là đóa ?”
Âm binh : “ .”
Thật sự là quá bình thường, còn thành hoa khô, chút tự giác và khí phách nào của ký ức kiếp của một thần quân.
Cô vẫn chút nghi hoặc, “Không thể nào tìm ?”
Lúc mới qua bao lâu, tìm , giống như khó tìm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-362.html.]
Âm binh khỏi cúi đầu xuống, một cách khô khốc, “Vận may, là vận may.”
Hắn thể nào rằng sớm nhặt lên ký ức mà cô đánh rơi ở hoàng tuyền từ vô đóa hoa mạn thù sa. Dù khô héo, đó vẫn nỡ quên , vẫn cẩn thận gìn giữ.
Bông hoa khô hấp thụ thở quen thuộc từ tay cô, nháy mắt căng tràn sức sống, nhẹ nhàng bung hai cánh hoa thon dài. Đóa hoa mạn thù sa lơ lửng tay Chu Thiện từ từ xoay tròn, hoa càng nở càng lớn, cuối cùng trở nên đầy đặn, tươi , nhụy còn đọng vài giọt sương mai trong suốt, phảng phất như bao giờ rời khỏi bờ sông Vong Xuyên.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Bất chợt, Chu Thiện ngửi thấy một mùi khói khét. Cô nhíu mũi, về phía nguồn gốc của mùi.
Viên âm binh vẫn ngây ngô, nhưng đầu giấy bốc cháy, tỏa một làn khói mỏng. Làn khói đó kỳ lạ, dài và thẳng tắp, kéo thẳng lên đến trần nhà. Chu Thiện xem đến ngây . Một lúc , làn khói bắt đầu uốn lượn, mà tạo thành hình , “Thần quân.”
Chu Thiện chớp mắt, “Diêm Quân, ngài ăn tiệc bàn đào ?”
Biểu cảm của Diêm La vô cùng nghiêm túc, “Tây Vương Mẫu và Ngọc Đế cãi một trận to trong bữa tiệc, đều về. Ta lo lắng nghiệp vụ ở địa phủ bận rộn nên xuống trần.”
Tiệc bàn đào 500 năm mới một vì cặp đôi tiên đầu tiên gây sự mà kết thúc qua loa. Những thần tiên tham gia tiệc cũng còn tâm trí nào, mỗi cầm mấy quả đào chuồn thẳng, để mớ hỗn độn cho các tiên nữ ở Dao Trì dọn dẹp.
Khi Chu Thiện tin , cô bất giác chút vui mừng. Niềm vui thầm kín thể để Diêm La , cô chỉ thể vẻ thâm trầm mà hắng giọng, “Thật là đáng tiếc.”
Diêm Quân đầu liên lạc với cô, mục đích đương nhiên để ôn chuyện cũ, “Theo lời của Phượng Giáp, thần quân tìm ký ức đầu thai của ngàn năm .”
Chu Thiện cũng ý thức còn việc chính cần , vội vàng để lộ đóa hoa lớn đang nở rộ phía , “ là như .”
Diêm Vương bỗng thở dài, “Hoa mạn thù sa thuộc về hoàng tuyền của , cho dù xem xét ký ức cũng cần của địa phủ thi triển chú thuật.”