Niệm linh dù cũng thể, ở nhân gian lâu ngày, năng lượng hồn phách sẽ ngày càng ít . Nếu chậm chạp dung hợp với bản thể, sẽ một ngày tan biến khỏi thế giới .
Mối lợi hại trong đó Chu Thiện sớm giải thích rõ ràng với niệm linh , nhưng cô thể ngờ niệm linh lúc còn giở tính trẻ con.
“Nếu dung hợp với bé, sẽ quên Vi Vi ?”
Chu Thiện sửng sốt, “Đương nhiên , Lư Phi Vũ dù cũng là kiếp của , Mười Bốn mới là hiện tại của . Cậu sẽ chỉ còn giữ ký ức của Mười Bốn thôi.”
Niệm linh chút do dự ngắt lời cô, “ cần, Mười Bốn gì hết, chỉ Lư Phi Vũ.”
Chu Thiện sắp tức chết, “Cậu dung hợp với bản thể, thì Mười Bốn sẽ vĩnh viễn ngốc hơn thường một chút, còn sớm muộn gì cũng sẽ tan biến, ngốc chứ? Có tính toán ? Bây giờ Vi Vi nhận nuôi Mười Bốn, và cô chẳng thể vun đắp tình cảm từ đầu ? Hồn sắp tan đến nơi mà còn ảo tưởng chuyện kiếp .”
Trong giọng của niệm linh tràn đầy sự khẩn cầu, “Vậy thể từ từ ? Đợi đến khi Vi Vi già , sẽ dung hợp với Mười Bốn.”
“Mười Bốn là Mười Bốn, Lư Phi Vũ là Lư Phi Vũ, hồn phách giống nhưng ký ức khác biệt. Nếu Lư Phi Vũ, lỡ như cô , Mười Bốn thậm chí còn vì cô rơi lệ.”
Ánh mắt Chu Thiện cũng trở nên mơ hồ, cô bóng dáng một lớn một nhỏ đang vui vẻ bên cách đó xa, khỏi khổ, “ là oan nghiệt. Thôi thôi, tùy . Cùng lắm thì luyện thêm mấy lá cố hồn phù cho , giúp ở đời thêm một thời gian.”
“Đa tạ đại sư.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
“Được , bớt khách sáo .”
Thủ tục nhận nuôi Mười Bốn nhanh tất. Gương mặt Lương Vi rạng rỡ trở , lâu lắm cô vui vẻ như . Cô Mười Bốn bên trái, niệm linh bên , sự mãn nguyện gần như tràn từ ánh mắt của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-358.html.]
Chu Thiện chút ghen tị Lương Vi đang vui vẻ chơi đùa với đứa trẻ ở ghế .
Mỗi đều kiếp , mỗi một kiếp nhân sinh, mỗi một đời ký ức đều khác biệt, đều ngọt ngào như suối nguồn khiến nỡ vứt bỏ.
Vậy thì, kiếp của rốt cuộc là như thế nào?
Chu Thiện đây bao giờ nghĩ tới, nhưng bây giờ lòng trống rỗng, như thiếu một mảnh ghép.
Cô tìm ký ức của đầu thai đây, những ký ức đánh rơi bên bờ Hoàng Tuyền trở , để ghép nên một cuộc đời chỉnh.
Chu Thiện, Sơn Từ, và còn một cái tên khác là gì nữa.
Cô tò mò.
Đôi khi một ý niệm nảy sinh thì thể nào dập tắt .
Chu Thiện cắt một giấy, nhẹ nhàng thổi một , tứ chi của giấy liền linh hoạt cử động.
Âm binh mà cô mời đến từ con đường Hoàng Tuyền cung kính hành lễ với cô, “Thần quân.”
Chu Thiện hờ hững “ừm” một tiếng, tay vô thức cắt xoèn xoẹt tờ giấy vàng. Giấy giòn, vụn giấy rơi xuống đất như tuyết vàng.
Viên âm binh kích động. Ba ngàn thế giới bao nhiêu u hồn, khi c.h.ế.t đều đến cõi u minh. Âm binh đường Hoàng Tuyền càng hiểu rõ, những âm binh như họ ký kết khế ước với địa phủ thì gần như bao giờ ngày nghỉ, ngày ngày chỉ dẫn đường cho những âm hồn về hoàng tuyền.