Vì vụ án ảnh hưởng cực lớn, cấp chọn cách công bố công chúng. Thủ đô vẫn ngựa xe như nước, vẫn phồn hoa, nhưng vụ án ăn thịt của Lâm Khê trở thành cơn ác mộng của tất cả các cảnh sát hình sự mặt lúc đó.
Biết ngọn nguồn sự việc, Chu Thiện đôi khi cũng sẽ nghĩ, sắc và tình yêu, thật sự là những thứ đáng sợ như ? Đủ để biến một cô gái bình thường thành một ác quỷ ăn thịt , uống m.á.u ?
Sau khi Tô Triệu Mỹ cứu , chút thần hồn nát thần tính, như ma ám. Chu Thiện đến nhà họ Tô một để trừ tà cho cô. Sau việc, vốn là mười vạn, Tô Đình cực kỳ hào phóng chuyển 50 vạn thẻ của cô.
Chu Thiện cũng từ chối, cảm ơn xong liền đến ngân hàng điền đơn gửi tiền. Mười vạn gửi cho cha hiện đang ở thành phố Bình Viễn, còn 40 vạn, Chu Thiện một chuyển hết cho một tài khoản.
Sau khi chuyển khoản xong, Chu Thiện đưa tay chạm nốt ruồi son, cảm nhận ánh sáng vàng ấm áp của nó mỉm . Mấy năm nay cô vẫn luôn quyên tiền: trường tiểu học hy vọng, viện dưỡng lão, viện phúc lợi… Tám phần tiền kiếm đều quyên hết, và tiền , cũng mang cho cô nhiều công đức.
Tiền, tiền, tiền. Mấy năm nay cô thật sự biến thành một con ma giữ của. Chu Thiện đỡ trán bất đắc dĩ . Cô chỉ một , một bàn tay vỗ nên tiếng, việc thiện thể luôn giới hạn, nhưng quyên tiền thì giống. Đối với cô, tiền tài là vật ngoài , sẽ giúp đỡ nhiều cần giúp đỡ.
Hôm nay là Nguyên Đán. Sau khi chuyển khoản xong, Chu Thiện cũng nổi hứng, mỉm đường phố giăng đèn kết hoa. Vì nắng lớn, tuyết đọng cũng tan, tuy vẫn còn lạnh, nhưng khí lễ hội vui vẻ thể xua cái lạnh của mùa đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-270.html.]
dạo một lúc, khóe môi vốn khó khăn lắm mới cong lên của Chu Thiện đột nhiên cụp xuống.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Ở góc đường một bà lão tóc hoa râm, dùng túi nilon nhặt thành một tấm thảm quấn chặt , nhưng vẫn chống cái lạnh giá của mùa đông, đang run lẩy bẩy.
Trước mặt bà một cái bát vỡ, bên trong mấy đồng xu lẻ.
Chu Thiện trong lòng mềm nhũn, đến quán nhỏ ven đường gọi một bát mì nóng, đó cô bưng bát mì nóng hổi , đến mặt bà lão ở góc đường, “Bà ơi, cháu mời bà ăn một bát mì nhé.”
Bà lão hẳn là mấy ngày ăn cơm. Bà thể tin Chu Thiện một cái, há miệng dường như gì đó. Nhìn thấy khuôn mặt hiền hòa của Chu Thiện, bà vẫn nuốt lời định , dùng tay lau giọt nước mắt già nua đục ngầu ở khóe mắt, “Cảm ơn cháu gái, sẽ phúc báo.”
Trong lúc bà lão ăn mì, Chu Thiện cũng nhàn rỗi, xổm xuống cẩn thận tướng mạo của bà.
“Bà từ nhỏ cha , sống cùng trai. Sau trai cưới chị dâu, chị dâu đối xử với bà , ngày thường đánh thì mắng, chân của bà cũng là chị đánh què. Năm bà 17 tuổi, chị bán bà cho một ông già độc trong thôn vợ. Kết hôn năm thứ 5, bà sinh một con trai. Khi con trai bà hai tuổi, chồng bà qua đời. Bà một nuôi con trai lớn, dựa trồng rau và nhặt rác để cho con trai đại học ở thủ đô. Con trai bà yêu đương ở thủ đô, nghiệp xong liền ở , bao giờ về nhà nữa. Họ kết hôn cũng mời bà, bà và con trai mất liên lạc. Bà nhớ con trai đến chịu , liền bán con bò trong nhà lộ phí, mang theo tiền tiết kiệm cả đời đến thủ đô tìm con trai.”