Một con quỷ mới thành hình mười mấy năm, vẫn còn là một cô bé, thể điều đó? Cho dù ban đêm, Chu Thiện Trần Tuệ thu hút bộ sự chú ý, nhưng ngũ quan của cô nhạy bén, nếu Kỳ Kỳ thật sự chỉ là một con quỷ tầm thường, thể nào qua mặt cô.
Chu Thiện xe buýt đến bệnh viện nhân dân. Cô gõ cửa mới đẩy cửa phòng bệnh bước . Trần Tuệ đang đó dùng một chiếc khăn ướt lau mặt cho Quảng Niệm Tề, trạng thái tinh thần của bà hơn một chút, nhưng vẫn hồi phục.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Bà thấy Chu Thiện vẫn là bộ dạng ngơ ngẩn đó, gì, bưng chậu nước nhà vệ sinh.
Chu Thiện thở dài, mở tuệ nhãn. Ngọn lửa sinh mệnh đỉnh đầu và hai vai của Quảng Niệm Tề vẫn leo lét, thoi thóp. Chu Thiện một cái quyết, điểm ba vị trí của ngọn lửa sinh mệnh, ngọn lửa tuy yếu ớt nhưng vẫn cháy.
Nếu ba ngọn đèn sinh mệnh tắt, thở cuối cùng trong thể cũng sẽ tan biến, đến lúc đó e rằng Đại La Kim Tiên đến cũng cứu .
Cho nên mấy ngày nay, Chu Thiện sẽ thường xuyên đến bệnh viện, mục đích chính là giữ ngọn đèn sinh mệnh của Quảng Niệm Tề. Cho dù hồn phách tìm thấy, thể cũng sẽ chết, tuy ở trạng thái thực vật, nhưng dù cũng hy vọng.
Lần Chu Thiện cũng dùng phép để duy trì ngọn lửa sinh mệnh của Quảng Niệm Tề. Sau khi phép xong, sắc mặt Chu Thiện chút mệt mỏi, “ là nợ .”
Cô để giỏ trái cây bàn, đó với Trần Tuệ đang ở cửa nhà vệ sinh: “Bác ơi, mấy ngày nữa, cháu đến thăm .”
Trần Tuệ như thấy, ôm chậu nước đầy , “Tiểu Tề, tắm cho con.”
Miệng bà ngân nga một bài hát ru tới, cũng ý tứ kiêng dè gì, mặt Chu Thiện liền bắt đầu cởi quần áo của Quảng Niệm Tề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-253.html.]
Chu Thiện vội vàng đưa tay che mắt, “Bác từ từ, cháu ngoài .”
Chu Thiện như chim sợ cành cong, vèo một cái nhảy khỏi phòng bệnh.
Khi ngoài, Chu Thiện tự giác xoa xoa cánh tay, lạnh quá. Hai ngày thủ đô đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông , nhưng bệnh viện cảm giác còn lạnh hơn cả bên ngoài? Không máy sưởi ? Chẳng lẽ hỏng ?
Lúc mới bệnh viện còn cảm giác nơi ấm áp lạ thường, bây giờ lạnh như băng thiên tuyết địa bên ngoài. Chu Thiện lắc đầu, quấn chặt chiếc áo bông , bước nhanh ngoài.
Lúc sắp , ánh mắt cô liếc về phía góc hành lang của bệnh viện. Cô dường như thấy thứ gì đó, đồng tử tức khắc co rút dữ dội. Trong góc từ khi nào xuất hiện một cô bé, phủ băng sương. Khoảnh khắc cô bé xuất hiện, nhiệt độ của bệnh viện tức khắc hạ xuống ít.
Chu Thiện từ từ qua, xuống chiếc ghế trong góc, “Kỳ Kỳ?”
Kỳ Kỳ thấy cô thì vô cùng kinh ngạc, cất bước định chạy, Chu Thiện gằn vẫy tay một cái vây trong góc.
Kỳ Kỳ cảnh giác cô một cái. Cô bé dường như chút sợ Chu Thiện, con gỗ trong tay càng siết chặt hơn, mặt càng chút huyết sắc nào.
Chu Thiện cúi ngửi ngửi cô bé, “Cậu mang sinh hồn của Quảng Niệm Tề về ?”
Kỳ Kỳ mở to đôi mắt tròn xoe trừng mắt cô, từng chữ một sửa , “Là, Tiểu, Tinh.”
Chu Thiện bĩu môi, “Được , , Tiểu Tinh. còn tưởng sẽ g.i.ế.c .” Nửa câu là cô vô thức , giọng thấp, nhưng vẫn Kỳ Kỳ thấy.