Chu Thiện thì chẳng hề để tâm: “ xuống âm phủ một chuyến, đường chút nguy hiểm, đến hộ pháp cho .”
Cô nhẹ nhàng nhón chân, thấp giọng tai Phó Kỳ Sâm một câu: “Những khác tin .”
Hơi thở nhẹ nhàng của cô mang theo một chút ấm, khiến tai Phó Kỳ Sâm cảm thấy tê dại, giống như một luồng điện nhẹ nhàng lướt qua cơ thể.
Khi Phó Kỳ Sâm thấy ba chữ “xuống âm phủ”, mắt liền trợn tròn: “Cậu nhận việc gì thế!”
Cậu dù hiểu cũng hồn phách thể rời khỏi thể xác, một khi rời e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chu Thiện bĩu môi: “ bây giờ thể linh hồn xuất khiếu trong thời gian một nén nhang, một nén nhang hẳn là đủ .”
Cô mím môi, từ trong ba lô lôi một cây hương độ hồn đưa cho Phó Kỳ Sâm: “Đốt nó lên, luôn giữ cho hương tắt, để bất kỳ ai chạm cơ thể , kiến muỗi cũng . Nếu hương dẫn hồn cháy hết mà còn trở về thì…”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Thì thể sẽ tìm đường về nhà.
Chu Thiện trầm ngâm một lúc lâu, nửa câu còn .
Cô nhẹ nhàng , xếp bằng ghế sofa, lập tức nhắm mắt .
Phó Kỳ Sâm còn kịp phản ứng, thấy chỉ thể tức giận kìm mà hét lớn một tiếng: “Chu Thiện!”
Thân hình Chu Thiện vẫn nhúc nhích, chút phản ứng nào.
Nghê Bằng thấy liền định đưa tay sờ, một bên : “Vở kịch định diễn đến bao giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-223.html.]
Phó Kỳ Sâm cuối cùng vẫn im lặng lên tiếng mà đốt hương độ hồn. Thấy , đôi mắt nhất thời tràn ngập tơ máu, tay nắm thành vuốt lướt thành một ảo ảnh bắt lấy bàn tay heo của Nghê Bằng: “Cút!”
Ánh mắt vô cùng đáng sợ, quét một vòng khắp phòng. Mọi ở đây sự uy h.i.ế.p đều tự giác giơ tay lùi vài bước, hiệu sẽ táy máy như Nghê Bằng.
Nghê Bằng chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim. Khi Phó Kỳ Sâm mặt biểu cảm buông tay , Nghê Bằng rú lên vài tiếng, kinh hoàng phát hiện tay trật khớp.
Hương độ hồn lượn lờ dâng lên, chỉ đường cho , soi sáng đường về cho trở .
Hồn phách của Chu Thiện cũng theo hương độ hồn phiêu lên, lướt qua trang viên, thấy những bóng ma trùng trùng điệp điệp, một chân bước quỷ môn quan.
Trên đường Hoàng Tuyền, tất cả những dẫn độ đều là chết. Dọc đường , Chu Thiện thấy là những bóng ma mặt xanh xao, thiếu nửa bên đầu, trông m.á.u thịt bầy nhầy, còn tròng mắt lăn khỏi hốc mắt, một sợi tơ m.á.u nối liền, trông cực kỳ đáng sợ.
Những hồn ma đó lang thang vô định về phía , mặt xám như tro thấy một tia biểu cảm.
So với những bóng ma xanh xao đó, hình Chu Thiện gần như trong suốt, sinh hồn tỏa ánh sáng vàng nhạt, trông cực kỳ nổi bật giữa đám đông hồn ma.
Âm binh dẫn đường liếc mắt một cái liền thấy cô. Mấy năm nay âm binh ngừng giao tiếp với cô nên cũng coi như quen thuộc, thấy cô khỏi mở to hai mắt, ngây ngô : “Thần quân, ngài c.h.ế.t lúc nào thế? Sao trở về vị trí? Đến âm tào địa phủ gì?”
Chu Thiện suýt nữa thì đ.ấ.m cho một phát đầu, nghĩ thực thể mới từ bỏ: “Mù ? Đây là sinh hồn của .”
Âm binh mặc áo giáp lẽ cận thị, nheo mắt một lúc lâu mới manh mối, hề hề: “Chẳng là tiểu nhân mắt vụng về ? Thần quân đến Hoàng Tuyền gì?”
Chu Thiện nhún vai: “Mượn một gáo nước sông Vong Xuyên.”