Khi cô , còn kịp nữa. Phó Kỳ Sâm “soạt” một tiếng mở bìa sách , vô trang giấy trắng tuyết bay lên, hóa thành từng hình nhỏ, mặt mũi hung tợn, miệng há to để lộ răng nanh, lớn tiếng gào .
Chu Thiện nuốt nước bọt, yếu ớt chỉ cuốn sách đó: “Cuốn lấy, là để tớ mở đường cho âm binh.”
Cô qua, lấy cái bìa sách trống rỗng tay Phó Kỳ Sâm, mở hét một tiếng: “Tất cả cút về cho bà.”
Những âm binh vốn còn đang nhảy nhót, thậm chí hai con còn đang túm tai Phó Kỳ Sâm đánh đu, hình bỗng nhiên cứng , mang theo tiếng ào ào tình nguyện bay trở sách.
Phó Kỳ Sâm tại chỗ : “Vậy tớ nên gì?”
Chu Thiện suy nghĩ một lúc mới nghiêng đầu: “Uống ?”
“Ồ, uống .” Đầu óc Phó Kỳ Sâm chút hỗn loạn, theo phản xạ bưng lên chén bàn: “Cảm ơn.”
Cậu nheo mắt nhấp một ngụm, thấy vẻ mặt dồn nén của Chu Thiện: “Sao ?”
“Trà tớ pha.”
…
Sau khi trải qua một loạt sự kiện kỳ quái, Phó Kỳ Sâm vô cùng phiền muộn khỏi phòng Chu Thiện, lúc gặp bố Chu và Trì Thu Đình ba từ ngân hàng trở về.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Trì Thu Đình về phía con trai với vẻ mặt xanh xao: “Sao con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-165.html.]
Phó Kỳ Sâm chút tập trung: “Không ạ.”
Sau khi thành giao dịch, Trì Thu Đình liền đưa Phó Kỳ Sâm về thành phố. Vừa Chu Thiện cũng về trường học, Trì Thu Đình liền chủ động đề nghị đưa cô một đoạn. Điều kỳ diệu là, Phan Mỹ Phượng chuyện hợp với Trì Thu Đình, đến lúc , bà còn chút lưu luyến.
Bố vẫn luôn tiễn cô khỏi con hẻm nhỏ, còn đó theo bóng xe từ từ xa. Chu Thiện ghé ghế một lúc, chớp chớp mắt, mới .
Trì Thu Đình hắng giọng: “Đại sư, chiếc vòng Bạch Ngọc tay Sâm Sâm cũng là do cháu đưa .”
Trước đây, tấm bài gỗ vỡ, khi gia đình họ Phó chuyện, đều lo lắng thôi. Trì Thu Đình lúc chỉ tra đến chỗ của Văn lão, dám tra tiếp, bây giờ thời thế đổi cũng phương thức liên lạc của vị đại sư lúc . Bà vô cùng hối hận, lúc nên sợ phật lòng vị đại sư đó mà dám tra phận của cô, dẫn đến con trai ngay cả lá bùa hộ mệnh cuối cùng cũng còn.
Đang lúc gia đình họ Phó rối loạn, Phó Kỳ Sâm cực kỳ bình tĩnh với họ rằng, sự việc giải quyết, một bạn học cho một chiếc vòng Bạch Ngọc, bây giờ còn ác mộng nữa.
Gia đình họ Phó đều hiểu “ác mộng” ý nghĩa gì. Trì Thu Đình cũng bắt đầu nghi ngờ phận của bạn học của con trai, nhưng Phó Kỳ Sâm vốn bướng bỉnh, cứ nhất quyết tên bạn học đó, cho họ bạn học đó rốt cuộc là ai.
Cho đến bây giờ, mới manh mối, Trì Thu Đình đối với Chu Thiện kính sợ.
Chu Thiện chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Trì Thu Đình vội vàng mở miệng: “Đại sư, lúc đứa trẻ cũng hiểu chuyện, pháp khí đó bán bao nhiêu tiền? Bây giờ trả cho cháu ?”
Chu Thiện chỉ im lặng bà một cái. Trì Thu Đình chút thấp thỏm, từ kính chiếu hậu vội vàng cô, một lúc lâu , mới Chu Thiện mở miệng : “Không lấy tiền.”
Đôi Âm Dương Nhãn của vốn là do cô mà , huống hồ bản cô còn nợ Phó Kỳ Sâm một đoạn nhân quả, bây giờ trả hết, nếu đòi tiền, chẳng là nợ càng nhiều hơn ? Tiền nợ dễ trả, nhân tình khó trả.
Trì Thu Đình nắm vô lăng, giọng bà chút chua xót, nhưng vẫn nở một nụ : “Vậy cảm ơn đại sư.”