Chu Gia Xương cũng là gan lớn, tỉnh táo liền lập tức chạy đến phòng phía đông lấy một chiếc chiêng, bắt đầu gõ “bang bang”, gõ lớn tiếng gọi hàng xóm: “Có rắn, rắn.”
Tiếng chiêng nửa đêm đặc biệt lớn, ngôi làng yên tĩnh nhanh đánh thức. Từng tốp khoác áo chạy đến nhà họ Chu.
Sau đó, đều thấy, lối của nhà chính rắn chặn , lan can cửa sổ cũng quấn quanh một vòng rắn dày đặc, khiến xem rợn cả da gà.
Những cũng là đầu tiên thấy nhiều rắn như , lập tức đều bó tay cách nào.
Hùng hoàng để đối phó với nhiều rắn như chắc chắn tác dụng, dùng lửa cũng . Chưa đến kết cấu chính của ngôi nhà cũ đều dựa vật liệu gỗ, một khi cháy sợ rằng sẽ thiêu rụi cả ngôi nhà, còn thể lan sang nhà hàng xóm. Chỉ đến t.h.i t.h.ể của Nhiêu Xuân Cầm còn đang ở đó, thể nào đốt cả bà cùng một lúc.
Những dân làng đến đều thầm nghĩ, bà lão Chu , c.h.ế.t giống như một con rắn, c.h.ế.t còn nhiều rắn đến , chẳng lẽ là xà tinh nhà nào đó đầu thai chuyển thế?
Đang lúc gì, Chu Thiện ngáp một cái, khoác một chiếc áo khoác .
“Thật náo nhiệt.” Cô vươn vai.
Cô khịt khịt mũi, nhanh ngửi thấy trong khí một mùi khác lạ. “Rắn?”
Chu Gia Bình vội vàng vẫy tay gọi cô: “Thiện Thiện, mau đây, con gần quá .”
Phòng phía tây cách nhà chính gần nhất, và cũng cách xa những khác. Phan Mỹ Phượng bất chấp tất cả, định chạy tới kéo con gái về.
Chu Thiện lập tức nhấc chân về phía nhà chính: “Con ghét rắn.”
Phan Mỹ Phượng mà sợ đến tái mặt, lập tức hét lên thất thanh: “Thiện Thiện!”
Lại thấy Chu Thiện nhẹ nhàng nhón chân treo một cái túi thơm lên khung cửa: “Con , rắn sợ ngải cứu ? Con treo một cái túi thơm để đuổi rắn.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Lần Phan Mỹ Phượng trực tiếp lao tới, một lời, đưa tay che chở con gái trong lòng lùi về phía đám đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-150.html.]
Dân làng ở thôn Hoàn Khê cũng bắt đầu chỉ trích Chu Thiện hiểu chuyện: “Nhiều rắn như , trò đùa ?”
“ thấy chúng vẫn nên mau chóng báo cảnh sát, để nhà nước đến đuổi rắn .”
Họ nhao nhao đề nghị, nhất thời cũng kết luận.
Đang lúc thương lượng sôi nổi, những phụ nữ mắt sắc vẫn luôn chú ý đến nhà chính đồng loạt hét lên: “Lũ rắn !”
Đàn rắn ở cửa lớn bắt đầu xôn xao,纷纷 lùi . Có mấy con thậm chí còn vươn cao cổ đầy vẻ hiếu chiến, ngẩng đầu cái túi thơm treo khung cửa.
chúng nó đều đối với cái túi thơm đó sợ hãi tránh né, nhanh bắt đầu rút lui trong nhà chính.
Thấy , đều sững sờ: “Đây là cái thứ gì ?”
Chu Thiện chớp chớp mắt: “Con mua ở thành phố.”
Đương nhiên thể nào là mua ở thành phố, cô đến tiệm thuốc mua một ít thảo dược tự , chính là để đuổi cái thuật yểm bùa mà Thường tiên hạ lên cô.
Các thôn dân tin là thật: “Dùng , mua cho chúng một ít với, lúc xuống đồng nông sẽ sợ rắn cắn.”
Sắc mặt Chu Thiện chút khổ sở: “ con chỉ mua một cái.”
“Lần mua nhiều một chút, chúng trả tiền, phí đường cũng , sẽ bạc đãi một đứa trẻ như con .”
Chu Gia Bình cũng : “Thiện Thiện, con cứ mang về cho các chú các bác mấy cái .”
“Dạ .”
May mà loại túi thơm cũng là việc khó, ngày nào rảnh rỗi cũng cần tốn nhiều tâm sức là thể mười bảy, mười tám cái.