Chân Quảng thấy những lời , tay giơ lên, định tát mạnh mặt cô.
Ngô Uyển Thanh chậm chạp nhận những lời nên , lập tức sắc mặt đại biến.
Bàn tay của Chân Quảng cách má của cô còn ba bốn centimet thì đột nhiên dừng . Anh khổ : “Hóa em và đến mức đội trời chung .”
Ngô Uyển Thanh nhận một việc ngu ngốc tày trời, lập tức phản ứng , gây sự nữa, kéo lấy cổ tay đau khổ cầu xin: “Không, chồng ơi, em nhất thời suy nghĩ, bậy thôi.”
Đều là do Chân Quảng mấy năm nay nuông chiều và thuận theo mới khiến cô kiêng nể gì. Không chỉ cô, mà cả cô và em trai cô, đều coi Chân Quảng như một kẻ nhu nhược và là đối tượng thể tùy ý bóc lột. Lại quên mất, đàn ông mắt cũng tính khí, cũng những giới hạn thể chạm .
Chân Quảng mặt biểu cảm rút tay khỏi tay cô: “Anh thấy để em sống lâu trăm tuổi, chúng nhất vẫn nên ly hôn .”
Kết hôn bảy tám năm, Chân Quảng bao giờ nhắc đến hai chữ ly hôn, cũng cho phép cô nhắc đến.
Ngô Uyển Thanh hoảng sợ lắc đầu: “Em !”
Cô thấy gương mặt biểu cảm của chồng, đột nhiên sinh một nỗi sợ hãi lớn lao. Mẹ cô thở dài, em trai oán trách cô vô dụng, nhóm “bạn ” bề ngoài an ủi nhưng thực chất hả hê chế giễu… tất cả ùa đến.
Không, cô thể ly hôn, cô ngoài danh phận bà Chân thì hai bàn tay trắng, thể mất cả thứ .
Chân Quảng lạnh lùng cô một cái, chút nương tay rời .
“Về việc ly hôn, chúng nhất vẫn nên tìm luật sư chuyện.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-than-con-o-tn-90/chuong-147.html.]
Ngô Uyển Thanh lập tức tối sầm mặt mũi, suýt nữa thì ngã quỵ đất.
Nhìn thấy cô gái mặc váy hoa nhỏ lóc đuổi theo chồng , đám đông xem kịch một lúc lâu, cảm thấy mãn nguyện, tản .
Trong lúc Chu Gia Xương xem kịch, hút một điếu thuốc, trời tối, cũng trì hoãn nữa, lập tức gọi một chiếc xe ba gác về nhà.
Hắn trại tạm giam mấy ngày nay, Nhiêu Xuân Cầm ở bệnh viện mấy ngày, cãi một trận với con dâu cả, đó Chu Gia Bình đau lòng đưa về quê. Chu Gia Bình còn nhờ em dâu của Nhiêu Xuân Cầm đến chăm sóc bà.
mấy ngày nay nhà em trai Nhiêu Xuân Cầm đang bận thu hoạch lúa mùa, bà đợi đến ngày Chu Gia Xương tù liền về, nên bây giờ chỉ một Nhiêu Xuân Cầm ở nhà.
Chu Gia Xương đặt con vịt mang từ nhà cả về lên bàn, nghĩ đến việc cửa hàng tạp hóa trong thôn mua một chai rượu trắng năm đồng, đó bóc một đĩa lạc, ăn cùng vịt , rượu trắng, lạc, thật là tuyệt.
Hắn lười biếng gọi trong phòng: “Mẹ, con để vịt bàn, nếu thấy tiếng mèo chó gì đó, nhớ lên tiếng nhé, đừng để mấy con súc sinh đó tha mất vịt .”
Trong phòng truyền một tiếng động nhỏ, Chu Gia Xương coi như là đồng ý. Từ trong ngăn kéo lấy năm đồng xu, ném lên dùng tay bắt lấy, đang định ngoài.
Phía đột nhiên truyền đến một luồng gió tanh, khí lạnh vèo vèo lướt qua gáy .
Chu Gia Xương nghĩ đến cảnh tượng gặp ma mấy ngày , gáy khỏi càng lạnh.
Hắn run rẩy từ từ liếc khóe mắt qua, phía vẫn là phòng ở, bàn bát tiên, ghế dài… cũng con nữ quỷ đáng sợ nào.
Chu Gia Xương thở phào một , trực tiếp đầu , sững sờ.
Trên bàn của , con vịt mới bày , cánh mà bay.