Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hươu con va vào tim - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-09-04 21:11:56
Lượt xem: 90

Bên ngoài nhà bếp tĩnh lặng và sang trọng, vài người giúp việc đang đẩy xe thức ăn đi qua, vô tình gặp một nhóm người vừa bước vào, liền dừng lại cúi chào: "Ông cụ, phu nhân."

Khuất Chi Hoa đáp lời: "Trực Nam bọn trẻ đâu rồi?"

"Đại thiếu gia đang ở trong bếp, nhị thiếu gia dẫn khách lên lầu dạo chơi rồi ạ."

"Trực Nam ở trong bếp?" Khuất Chi Hoa hơi ngạc nhiên, quay đầu mỉm cười với ông cụ, "Ba, chắc nó đang nấu ăn cho ba đấy."

Trong lúc trò chuyện, Khuất Văn Văn đã dẫn Lộc Nghiên xuống lầu, Tiểu bá vương từ xa đã nhìn thấy mẹ và ông nội, ngoan ngoãn chào: "Mẹ, ông nội."

"Sao cứ chạy lung tung thế? Về rồi mà không biết vào gặp ông nội trước à." Khuất Chi Hoa chú ý đến Lộc Nghiên đứng bên cạnh, "Còn dẫn khách về nhà nữa à?"

Cũng không biết anh trai có kể với mẹ về chuyện của chị Lộc Nghiên chưa...

Khuất Văn Văn gãi đầu, cẩn thận giới thiệu: "Đây là đầu bếp riêng của con ở khách sạn, nấu ăn rất giỏi, con mời chị ấy đến giúp đỡ."

Lộc Nghiên nghe đoạn đối thoại, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đi tới chào hỏi.

Người phụ nữ thanh lịch trước mặt chắc hẳn là mẹ của Cố Trực Nam, còn ông cụ bên cạnh dù trông nghiêm nghị nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp từ thời trẻ. Cả gia đình đều đẹp, không trách được Cố Trực Nam cũng đẹp trai như vậy, quả là gen di truyền.

Sau vài lời cảm thán, ánh mắt Lộc Nghiên dừng lại trên cô gái đang đỡ ông cụ Cố, hơi sững sờ.

Khuất Văn Văn luôn sợ ông nội, ngoan ngoãn như đứng trong tư thế quân đội, liếc thấy Cố Trực Nam từ bếp bước ra, như được ân xá: "Anh!"

Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt hướng về Cố Trực Nam.

"Anh, vừa nãy em dẫn đầu bếp đi dạo một vòng." Khuất Văn Văn nhanh chóng khai báo, "Tối nay có nhiều khách đến, em sợ nhân viên bếp nhà mình không đủ nên dẫn chị ấy đến giúp."

Ai ngờ anh trai chẳng hề có ý định giấu giếm, trước ánh mắt của mọi người, Khuất Văn Văn trơ mắt nhìn anh trai gật đầu chào hỏi, sau đó ánh mắt tự nhiên hướng về phía Lộc Nghiên, bình tĩnh hỏi: "Anh đã nấu mì, em có muốn ăn một chút trước không?"

"..."

Ông cụ Cố ho nhẹ một tiếng: "Trực Nam, đây là?"

"Bạn con dẫn đến."

Ông cụ vẫn còn do dự, Khuất Chi Hoa chợt nhận ra, bà quan sát cô gái trước mặt có đôi mắt sáng ngời, khẽ mỉm cười: "Cháu là Lộc Nghiên phải không? Trực Nam đã kể về cháu với bác."

Chuyện gì thế này?

Khuất Văn Văn đầy hoang mang, liếc nhìn Lộc Nghiên, cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Thôi được rồi, chúng ta cũng không làm phiền các cháu nữa, bác đi pha trà với ông nội." Khuất Chi Hoa khẽ nói vài câu với ông cụ Cố, sau đó quay lại dặn dò Cố Trực Nam, "Bố con đang ở sân golf với khách, lát nữa nhớ qua chào hỏi nhé."

Cô gái xa lạ im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Dì, vậy con..."

"Tiểu Du con cứ ở lại, nói chuyện với Trực Nam đi. Con vẫn luôn nói muốn gặp nó mà đúng không?" Ông cụ Cố cắt ngang, giới thiệu cô gái với Cố Trực Nam, "Trực Nam, đây là con gái của bác Lâm, ngày xưa hai đứa đã gặp nhau rồi, lâu nay không gặp, nhân tiện làm quen lại."

Chờ các bậc trưởng bối rời đi, cô gái ngượng ngùng đưa tay ra: "Chào anh, em là Lâm Quân Du."

Thấy tình cảnh này, Khuất Văn Văn thầm chửi thề trong lòng, cuối cùng cũng hiểu ra, chắc ông nội đang muốn gán ghép anh trai với Lâm Quân Du. Anh nhìn Lâm Quân Du một cái, rồi lại nhìn Lộc Nghiên, trong lòng cảm giác vừa lo lắng vừa hào hứng, dõi theo phản ứng của anh trai.

Cố Trực Nam vừa rửa tay xong, ngón tay dài thanh mảnh còn dính chút nước, không bắt tay ai: "Em đưa cô ấy ra sân golf đi, lấy xe của anh mà đi." Anh nói với Khuất Văn Văn.

"Hả?" Khuất Văn Văn nhận chìa khóa xe anh trai đưa, ngẩn người, "Vậy, vậy anh còn anh thì sao?"

Cố Trực Nam không thay đổi sắc mặt: "Nghiên Nghiên chưa ăn trưa, anh ở lại ăn với cô ấy xong rồi qua."

Ngón tay đang nắm lại của Lộc Nghiên bỗng nhiên bấm vào lòng bàn tay, suýt nữa thì không giữ nổi bình tĩnh.

Lần trước anh gọi cô là "Nghiên Nghiên" là khi anh thổ lộ rằng muốn theo đuổi cô. Cách xưng hô này, ai gọi cũng không sao, thậm chí Phó Khải Châu gọi cô cũng chẳng vấn đề, nhưng khi đổi thành giọng của Cố Trực Nam, mọi thứ lại khác.

Rõ ràng là giọng điệu bình thường, nhưng ghép với khuôn mặt ấy, lại như đang nói lời tình tứ.

Khuất Văn Văn cam chịu cất chìa khóa xe, liếc nhìn Lâm Quân Du vẻ thất vọng, tâm trạng phức tạp—

Không phải chứ, anh à, anh quên là em cũng chưa ăn à?!

.

Mì vẫn còn ấm trong nồi, bốc lên mùi thơm ngọt ngào của nước dùng. Cửa sổ kính lớn của nhà ăn tầng một mở ra khu vườn bên ngoài biệt thự, Cố Trực Nam dưới ánh nắng buổi trưa bưng tô mì cho Lộc Nghiên.

Mì rau nấu với nước dùng, nhìn qua rất đơn giản, Lộc Nghiên điềm đạm thử một sợi mì, rồi bỗng sững người.

Mùi vị rất ngon, lại cực kỳ quen thuộc.

Lộc Nghiên thử nước dùng, nghĩ một lát: "Lúc nấu nước dùng anh có cho thêm mắm tôm không?"

"Ừ." Cố Trực Nam ngồi xuống chiếc ghế đối diện, "Không quen à?"

Lộc Nghiên lắc đầu: "Không, rất ngon." Cô lại thử thêm một miếng, ánh mắt dần sáng lên, "Còn thêm chút nước cốt dừa nữa à?"

"Phải."

"Trước đây tôi cũng từng thử làm vậy. Tôi phát hiện nước dùng rau nấu quá đậm đà lại dễ bị ngấy, thêm nước cốt dừa có thể vừa đủ trung hòa vị ngậy, khiến cho món ăn trở nên thanh mát hơn, thật sự quá—"

Quá tình cờ.

Lộc Nghiên khựng lại, cảm giác vui vẻ dâng lên bỗng chìm xuống, cô nhai một cọng măng non, những nghi vấn lúc trước trong phòng sách lại hiện về trong đầu.

Nếu nói khẩu vị của người ta có đôi lúc trùng hợp, thì Cố Trực Nam có phải là quá hợp khẩu vị của cô rồi không... Không chỉ về ngoại hình hay khí chất của anh, mà còn là cách anh xử lý nguyên liệu khi nấu ăn.

Cố Trực Nam không phải đầu bếp chuyên nghiệp, cũng chẳng có vẻ gì là người đam mê nấu nướng, nhưng cách nấu nước dùng thêm nước cốt dừa này, anh ấy lại biết.

Tất nhiên, cô từng chia sẻ công thức tương tự trên tài khoản blog ẩm thực của mình, và anh ấy biết Weibo của cô, biết được cô thích khẩu vị như vậy cũng là điều có thể lý giải.

Lộc Nghiên âm thầm biện hộ cho Cố Trực Nam trong lòng, nhưng đột nhiên lại nhớ đến một điều.

Nếu anh ấy không quan tâm đến ẩm thực, vậy tại sao lại xuất hiện ở hiện trường cuộc thi giải thưởng ẩm thực quốc tế năm đó?

Lộc Nghiên nhớ rất rõ, năm đó giải GCC được tổ chức tại Barcelona, Tây Ban Nha, chính là năm cô theo chú mình tham gia. Cuộc thi năm đó quy mô vô cùng lớn, ban tổ chức còn đặc biệt mở thêm vòng đấu phụ bên ngoài, là màn “thách đấu” mà ai nấy đều yêu thích.

Chú Lộc nhờ bạn đưa cháu gái vào vòng thách đấu, khi ấy Lộc Nghiên còn ít kinh nghiệm, vô tình lọt vào vòng đấu phụ, suýt chút nữa đã giành được tấm vé vào thi đấu chính thức.

Dù thua nhưng vẫn đáng tự hào, đầu bếp nổi tiếng Aron sau khi nếm thử món của cô còn khen ngợi: “Sự dũng cảm luôn là huy chương của những món ăn sáng tạo, tôi rất ngưỡng mộ sự dám thử của cô, hy vọng một ngày nào đó sẽ được thấy cô trên bục nhận giải.”

Món cô làm là súp kem nấm, nhưng có thêm một chút sốt hương thảo và rượu Brandy, hương vị đậm đà và đặc biệt. Chỉ là do thiếu kinh nghiệm, cách xử lý nguyên liệu vẫn còn thiếu sót.

Lộc Nghiên hơi lơ đãng, càng nghĩ lại càng thấy quen thuộc.

Thời gian trước, món súp kem nấm mà Cố Trực Nam nấu cũng có thêm gia vị giống hệt.

Anh ấy—

“Bây giờ có muốn đến sân golf xem không.” Thấy Lộc Nghiên ăn xong, Cố Trực Nam đưa khăn ăn cho cô, hơi dừng lại, “Đầu bếp chính của buổi tiệc tối nay cũng ở đó.”

Lộc Nghiên bất giác bị kéo lại khỏi dòng suy nghĩ: “Là Aron à?”

“Ừ.”

Lộc Nghiên băn khoăn.

Cô vừa muốn tìm cơ hội hỏi rõ chuyện năm đó ở giải thưởng ẩm thực quốc tế, vừa không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp đầu bếp nổi tiếng. Đang suy nghĩ, ngón tay cầm khăn của cô bất ngờ bị giữ lại, Cố Trực Nam cúi mắt, nhẹ nhàng mở tấm khăn đã bị cô vò nát, từ tốn lau tay cho cô.

Người đàn ông trước mắt luôn toát lên khí chất tao nhã và sạch sẽ, lúc này lại thêm một chút bí ẩn.

.

Khu biệt thự giàu có này có câu lạc bộ tư nhân, trong sân golf với tầm nhìn thoáng đãng có vài người đang đứng. Khuất Văn Văn chán nản ngồi trong xe nghỉ ngơi chơi điện thoại, ngoảnh đầu sang thì thấy Lâm Quân Du đã thay đồ chơi golf ngồi xuống bên cạnh.

Lâm Quân Du hỏi nhẹ nhàng: “Người khách mà cậu mang về lúc nãy là bạn gái của anh cậu à?”

“Không hẳn,” Khuất Văn Văn bổ sung, “Nhưng anh tôi đang theo đuổi chị Lộc Nghiên.”

“Theo đuổi?” Cô kinh ngạc, “Họ quen nhau thế nào?”

Khuất Văn Văn vừa chơi game vừa nhớ lại: “Tôi biết gì đâu. Dù sao lúc tôi gặp chị Lộc Nghiên lần đầu, anh tôi đã biết chị ấy rồi, còn nhờ tôi giúp chị ấy qua phỏng vấn nữa.”

Phỏng vấn gì? Lâm Quân Du càng thêm khó hiểu, hỏi tiếp: “Nhà cô ấy làm gì?”

“Chị hỏi như điều tra hộ khẩu ấy?” Khuất Văn Văn thật sự không muốn đối đáp với người không quen, cậu bực dọc ngẩng đầu về phía xa, “Kìa, anh tôi đến rồi, chị đi mà hỏi anh ấy.”

Lâm Quân Du nhìn theo hướng đó, thấy Cố Trực Nam đang dẫn Lộc Nghiên từ đường bên sân golf đến, đưa cô gặp trưởng bối nhà họ Cố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/huou-con-va-vao-tim/chuong-35.html.]

Từ xa nhìn thấy Lộc Nghiên đã thay bộ đồ chơi golf màu trắng. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn, váy chữ A màu trắng tinh khiết lộ ra đôi chân thon dài, khí chất thanh thuần, xinh đẹp nổi bật.

Lâm Quân Du có chút chua xót.

Nhưng cô cũng đâu kém phần xinh đẹp, huống hồ, Lộc Nghiên có vẻ không có gia thế gì nổi bật.

Chưa xác định quan hệ đã mang người về ra mắt trưởng bối, thậm chí biết rõ ông nội có ý gán ghép hai nhà họ Cố và Lâm, anh ấy vẫn không d.a.o động. Cố Trực Nam rốt cuộc thích cô ấy ở điểm nào?

Bên kia, Lộc Nghiên nghe Cố Trực Nam chào hỏi mấy vị trưởng bối xong, đúng lúc giới thiệu đến mình, cô lễ phép nói: “Chào mọi người, cháu là Lộc Nghiên.”

Hôm nay là tiệc gia đình nhà họ Cố, cha Cố đang ở phía bên kia sân cỏ chơi golf, chỗ này đa phần là người thân thường xuyên qua lại với nhà họ Cố, còn lại vài người bạn cũ của cha Cố , đều là những doanh nhân có tiếng trên thương trường.

Mọi người đều nghĩ Lộc Nghiên là bạn gái mà Cố Trực Nam dẫn về, trò chuyện thoải mái về tình hình thị trường gần đây, trong lời nói không thiếu những câu tâng bốc cháu trai trưởng nhà họ Cố.

“Trực Nam, với thành tựu hiện tại của cháu, không kém gì cha cháu năm xưa đâu.” Một người chuyển chủ đề, cười nói, “Con bé Quân Du nhà bác suốt ngày xem tin tức về cháu, không biết ngưỡng mộ cháu đến mức nào, không biết hai đứa đã gặp nhau chưa? Nó vừa tốt nghiệp trường kinh doanh đã vào BlackRock, chắc hai đứa có nhiều chủ đề chung.”

Người khác trêu đùa: “Ông Lâm, ông sốt sắng ghép đôi cho con gái mình quá nhỉ?”

“Cũng không còn cách nào, tôi già rồi, phải tạo cơ hội cho người trẻ chứ.” Lâm Trung Thành cười hỏi Cố Trực Nam, “Hay là để chú gọi con bé qua đây, hai đứa trò chuyện chút nhé?”

Lộc Nghiên từng xem qua hồ sơ của Cố Trực Nam, biết rằng trước khi thành lập Tập đoàn Thịnh Hồng ở nước ngoài, anh đã làm việc tại BlackRock một thời gian dài, một trong những tập đoàn quản lý tài sản hàng đầu thế giới, nghe là đã thấy choáng ngợp.

Cô gái lúc nãy cô vừa gặp ở nhà họ Cố, gia thế và học thức đều tương xứng với anh.

Lộc Nghiên không khỏi cảm thấy chút khó chịu vô cớ, đang định kiếm cớ đi đến khu vực nghỉ ngơi thì nghe thấy Cố Trực Nam trả lời.

“Không cần đâu. Hôm nào chú rảnh, chúng ta có thể đánh vài gậy.” Anh nói rất khách sáo, sau đó quay sang người đàn ông nước ngoài với râu đen mắt xanh không xa, đổi sang tiếng Anh lưu loát, giới thiệu Lộc Nghiên, “Aron, bạn tôi rất muốn gặp anh.”

Mọi người đều sửng sốt, lúc này mới thực sự chú ý đến Lộc Nghiên vốn đang lặng lẽ đứng bên cạnh.

Người nước ngoài vừa từ sân golf đi xuống, mồ hôi nhễ nhại đưa túi gậy cho nhân viên, nghe vậy nhìn qua Lộc Nghiên, cười vui vẻ: “Chào cô.”

Là Aron. Đầu bếp chính của nhà hàng Michelin ba sao nổi tiếng.

Gặp được đầu bếp nổi tiếng, Lộc Nghiên nhất thời không còn để tâm đến tâm trạng của mình, cô hồi hộp bắt tay chào hỏi, nhỏ giọng hỏi Cố Trực Nam: “Anh với anh ấy rất thân à?”

Aron có thể nghe hiểu được, nở nụ cười thân thiện và dùng tiếng Trung không quá chuẩn để trả lời: “Chúng tôi quen nhau từ rất lâu rồi.”

“Chúng ta tìm một quán cà phê nào đó, vừa uống vừa nói chuyện.” Aron chuyển sang tiếng Anh và hỏi với nụ cười thân thiện: “Cô có thể nghe hiểu không? Hay là cần cậu ấy làm phiên dịch cho chúng ta?” anh ám chỉ Cố Trực Nam.

“Tôi không cần đi cùng đâu, cô ấy chắc có nhiều chuyện muốn nói với anh.” Ánh mắt của Cố Trực Nam dừng lại trên gương mặt lấp lánh hân hoan của Lộc Nghiên, trong mắt anh lộ rõ một nụ cười: “Anh đưa em đến quán cà phê.”

Quán cà phê trong câu lạc bộ tư nhân chỉ cách sân cỏ vài trăm mét, khoảng cách này liệu có đáng để đích thân đưa đi?

Mọi người có mặt lặng lẽ quan sát Lộc Nghiên, dường như cuối cùng cũng nhận ra rằng, cô không chỉ đơn giản là người bạn đồng hành ở sân golf.

Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Tiếp theo đó, người phụ trách sân golf cùng với Cố đại thiếu gia khí chất cao quý đi theo Lộc Nghiên đến tận lối ra sân cỏ, chứng kiến anh cúi mắt nhìn thoáng qua Lộc Nghiên rồi nói với người nước ngoài: “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”

[Xiaosi]

Giọng nói trầm tĩnh, nhưng dường như lại chứa đựng một chút lẻ loi và mất mát.

Lộc Nghiên bỗng cảm thấy tim đập rộn ràng, và không thể phủ nhận rằng cô thật sự bị cuốn hút bởi sự quan tâm này.

Lộc Nghiên nói: “...Tôi sẽ nói chuyện nhanh thôi.”

“Được.” Cố Trực Nam mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ ở trên sân golf, khi nào kết thúc thì nhắn tin cho anh, anh sẽ đến đón em.”

.

Cao Thục Nhã: 【Gặp được người rồi chứ?】

Lộc Nghiên: 【Ừ, đã gặp mẹ và ông nội của anh ấy.】

Cao Thục Nhã trêu ghẹo: 【Trước đó không phải cậu còn nói chỉ đến gặp đầu bếp thôi sao? Xem ra hai người đúng là giả bộ ngây thơ. Thấy thế nào, Cố phu nhân?】

Ngồi trong quán cà phê của câu lạc bộ, Lộc Nghiên đang định trả lời tin nhắn, thì Aron đã quay lại sau cuộc gọi: “Chúng ta vừa nói đến đâu nhỉ?”

“Về món thịt nướng Iberia.” Lộc Nghiên cất điện thoại, nhắc nhở.

Hai người đã trò chuyện gần một tiếng đồng hồ. Có lẽ vì Lộc Nghiên là bạn của người quen, Aron không hề kiêng kỵ chia sẻ công thức nấu ăn của mình như các đầu bếp nổi tiếng khác, ngược lại, anh còn chia sẻ những sáng tạo trong ẩm thực khi nói về phong vị địa phương của các quốc gia. Đôi khi Lộc Nghiên không hiểu những món Tây Ban Nha mà anh nhắc đến, anh còn dùng phần mềm dịch trên điện thoại để giải thích cho cô.

“Hồi trước tôi đã từng thử kết hợp quả mâm xôi và lựu vào món thịt nướng, nhưng không thành công lắm.” Lộc Nghiên suy nghĩ một lúc: “Dù làm cách nào, mùi hương quả vẫn không đủ.”

“Đó là do gỗ.” Aron cười và nói, “Cô đã từng dùng loại lò nướng sử dụng nhiên liệu là than chưa? Hãy thử dùng gỗ anh đào và gỗ phong làm nhiên liệu khi nướng thịt.”

Ánh mắt Lộc Nghiên sáng lên, tiếp tục chia sẻ thêm một vài ý tưởng của mình.

“Cô có nhiều ý tưởng riêng.” Aron rất tán thành, khen ngợi hai câu, rồi hỏi: “Tôi thấy cô rất quen, chúng ta đã từng gặp nhau trước đây phải không?”

“Khoảng năm năm trước, khi tôi thi đấu ở Tây Ban Nha, tôi đã từng nói chuyện với anh.”

Aron phản ứng trong giây lát, rồi nhận ra: “Là lần đó!”

“Tôi nhớ cô, cô gái dám cho hương thảo vào món súp kem. Nói đến chuyện này, sau trận đấu khi đó còn có người tìm tôi hỏi về cách làm món súp đó của cô, đoán xem là ai?”

Lộc Nghiên ngẩn người, không chắc chắn đáp: “Cố Trực Nam?”

“Chính là cậu ấy, tôi cũng quen cậu ấy từ khi đó.” Aron đùa, “Cậu ấy là một nhà tư bản biết thưởng thức ẩm thực. Hiện tại nhà hàng Fulau của tôi còn có 30% vốn đầu tư từ cậu ấy đấy.”

“Cô rất yêu thích ẩm thực và nấu nướng, ý tưởng của cô cũng rất đặc biệt.” Aron mời: “Hai tháng nữa sẽ có giải đấu đồng đội GCC, tuy tôi không ngồi ghế giám khảo nhưng có vé vào hậu trường, nếu cô muốn thì có thể theo tôi vào hậu trường tham quan, có thể sẽ có thêm nhiều cảm hứng.”

Không phải ai cũng có cơ hội đi dạo một vòng hậu trường của GCC, nếu là trước đây, Lộc Nghiên đã vui mừng khôn xiết, nhưng hiện tại lại có chút mờ mịt.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Lộc Nghiên trở lại bình thường, gật đầu: “Cảm ơn, tôi nhất định sẽ đến.”

Trong suốt cuộc trò chuyện sau đó, Lộc Nghiên vẫn không hoàn toàn tập trung.

Tiệc gia đình nhà họ Cố sắp bắt đầu, Aron là đầu bếp chính của buổi tối nay nên cần quay về chuẩn bị món ăn, Lộc Nghiên suy nghĩ và quyết định theo anh cùng quay về giúp đỡ.

Trước khi đi, cô mở danh sách chat với Cố Trực Nam: 【Anh không cần đến đón tôi nữa, tôi về trước đến nhà bếp giúp Aron một tay. [Con thỏ dễ thương]】

Sau đó, cô trả lời tin nhắn trước đó của Cao Thục Nhã, hai chữ đầy bực bội: 【Không phải.】

Cao Thục Nhã: 【Không phải cái gì?】

Lộc Nghiên lặng lẽ nhìn màn hình hồi lâu, rồi yếu lòng gõ: 【Anh ấy vẫn còn điều gì đó giấu tớ.】

Cao Thục Nhã: 【Cố Trực Nam? Anh ta là củ hành tây à, bóc một lớp lại một lớp mà vẫn chưa thấy lõi?!】

Cao Thục Nhã: 【Lần này lại là chuyện gì? Anh ta là đại gia ngầm à? Hay đã kết hôn ly hôn với ba vợ bốn thiếp năm cô bạn gái? Nói đi, mình chịu được mà.】

Lộc Nghiên: 【…Mình không biết.】

Nhà họ Cố có hai khu đông và tây, bữa tiệc tối sẽ được tổ chức tại sảnh tiệc phía tây.

Rượu khai vị và tráng miệng đã được chuẩn bị sẵn, Lộc Nghiên theo Aron vào nhà bếp, chủ yếu để chuẩn bị các món chính cho bữa tối nay.

Nhà bếp lớn kiểu phương Tây ngoài hai vị đầu bếp mới đến, còn có đội ngũ đầu bếp riêng đã nhiều năm phục vụ cho nhà họ Cố, họ đã có sự ăn ý nhiều năm, rất ít cười đùa giao lưu. Lộc Nghiên đang tập trung trình bày món ốc sên nướng thì nghe một tiếng xôn xao.

“Đại thiếu gia, sao cậu lại đến đây?”

Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy Cố Trực Nam xuất hiện ngay cửa bếp. Anh đã thay bộ đồ vest chỉnh tề, phong thái như tranh thủy mặc đen trắng, anh tuấn, cô độc.

Cố Trực Nam bước qua đám đông, đi thẳng đến trước mặt Lộc Nghiên, giọng nói trầm thấp: “Sao không nghe điện thoại của anh?”

“Bận quá nên quên nhìn.” Lúc này Lộc Nghiên mặc đồng phục đầu bếp, khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, đôi mắt nai lấp lánh: “Tôi đã nhắn tin cho anh rồi mà.”

Cô có điều gì đó không ổn.

Cố Trực Nam không hỏi nhiều, anh cúi đầu nhìn Lộc Nghiên một lúc, rửa sạch tay bên bồn nước rồi giúp cô xắn tay áo đồng phục đầu bếp hơi rộng một chút, giọng nhạt: “Anh giúp em.”

Anh quay sang hỏi người bên cạnh: “Còn bộ đồ nào không?”

Bên cạnh, một đầu bếp đang bận rộn lên tiếng: “Có, có, tôi đi lấy cho cậu!”

“Cố Trực Nam.” Lộc Nghiên rút tay lại, đột nhiên lên tiếng ngắt lời.

Cô đã tự mình nhớ lại cả buổi chiều và cảm thấy mọi thứ đều là ngẫu nhiên. Lần đầu tiên cô gặp Cố Trực Nam là bên hồ Hành, nhưng dường như anh không phải là người đó.

Càng nghĩ càng không chịu nổi, Lộc Nghiên quyết định tháo khẩu trang ra và nhìn anh, hỏi: “Anh đã biết tôi từ lâu rồi phải không?”

Loading...