Hươu con va vào tim - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-26 15:09:03
Lượt xem: 196
Không phải.
Ai muốn nhảy hồ cơ?
Buổi chiều trời nắng, Lộc Nghiên nhìn đôi mắt hổ phách sáng của người đàn ông, im lặng một lúc, trái tim nhảy loạn cũng dần bình tĩnh.
Tình huống này sao khác hẳn với những câu chuyện tình cảm mà cô đọc?
Lộc Nghiên nghĩ rằng người đàn ông nói vậy có thể là từ chối, cô không phải là người cố chấp, đang định xin lỗi rồi rời đi, nhưng thấy người đối diện vẫn đứng im, dường như đang chờ đợi cô trả lời.
Cảm giác không giống như đang chuẩn bị từ chối, có vẻ như đang chờ đợi phản hồi của cô.
Lộc Nghiên nhìn đôi mắt hổ phách quyến rũ của người đàn ông, một lúc không biết phải làm sao.
Người ta nói rằng người có đôi mắt hổ phách thường nói lời tình cảm. Có phải anh ta đang đùa giỡn, đang chơi trò tình cảm không?
“……Được, vậy lần sau hãy nhảy.” Khi nhận ra điều đó, Lộc Nghiên tiếp tục theo kịch bản của anh, giọng nhẹ nhàng và mềm mại, hỏi tiếp, “Vậy có thể cho tôi số WeChat của anh được không?”
Lộc Nghiên mở điện thoại, đưa cho anh, cười với một nụ cười tươi rói: “Số điện thoại cũng được. Như vậy lần sau khi tôi muốn nhảy cũng tiện liên lạc hơn.”
Người đàn ông nhận điện thoại từ Lộc Nghiên, đôi mắt hổ phách lướt qua nụ cười của cô: “Tại sao lại muốn nhảy hồ?”
“……” Lộc Nghiên hơi bối rối.
Cô làm sao biết được tại sao——
Không phải là kịch bản của anh viết sao?
[Xiaosi]
“Công việc không thuận lợi, tình cảm gặp trục trặc, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không đáng để nhảy hồ. Anh ta có điểm gì đáng để vậy không?” Người đàn ông nhíu mày, nhập một dãy số, rồi trả lại điện thoại cho Lộc Nghiên, nói ngắn gọn, “Có việc gì thì gọi điện thoại.”
Người đàn ông thật sự có việc gấp, đưa số xong thì quay lưng rời đi. Lộc Nghiên đứng đó cầm điện thoại, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cao ráo của anh, trong đầu vẫn là câu anh vừa nói:
"Công việc không thuận lợi, tình cảm gặp trục trặc…… không đáng……"
Cô đã kể hết nỗi đau về tình cảm và công việc khi ở bên người bán hàng, anh ta nghe thấy hết rồi sao?
Anh ta vừa ở gần đó?
Lộc Nghiên cả đời chưa bao giờ bị người khác nói nặng lời như vậy, nhưng lúc này khi nhớ lại dáng vẻ nhíu mày của anh khi mắng cô, cô lại không cảm thấy tức giận.
Nếu là người lạ khác, nói như vậy có thể là lo chuyện bao đồng, nhưng với một người đàn ông đẹp trai như anh thì lại cảm động.
Còn có chút ngọt ngào.
Ngọt ngào như kẹo dâu và nhãn.
Anh……
Lộc Nghiên tim đập nhanh, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa hỏi tên của anh, liền nhìn xuống điện thoại, tìm số liên lạc mà anh đã cho.
Thật bất ngờ, người đàn ông không để lại tên.
Màn hình điện thoại vẫn dừng lại ở giao diện tạo liên hệ mới, nhưng ô tên thì trống không.
Trong ô số điện thoại lại chỉ có một dãy số đơn giản, cũng ấn tượng như người đàn ông——
“……”
Lộc Nghiên nhìn chằm chằm vào số “119” một lúc lâu, từ từ tắt điện thoại, lòng cô bình tĩnh như mặt nước.
Có vẻ như có độc trong kẹo ngọt.
.
Lần đầu tiên Lộc Nghiên chủ động làm quen người khác kết thúc với số điện thoại gọi cứu hỏa.
Cô thậm chí còn không hỏi được tên của người ta.
Bị phản bội, bị sa thải, bị từ chối khi làm quen. Lộc Nghiên đã tự nhốt mình ở trong căn hộ bị trộm sạch suốt cả tuần. Đến trưa ngày hôm đó, khi bạn thân Cao Thục Nhã mang theo một túi dưa hấu đến thăm, cô đang vui vẻ chụp ảnh một món tôm xào hạt sầu riêng*, chuẩn bị đăng lên Weibo.
*Editor cũng không biết món gì luôn
Trước khi bị sa thải, Lộc Nghiên là đầu bếp của một khách sạn năm sao. Trong lúc rảnh rỗi, cô còn mở một tài khoản Weibo về ẩm thực, thỉnh thoảng đăng vài món ăn mà mình nghiên cứu, nhưng do không thường xuyên đăng bài, số người theo dõi chỉ hơn vài nghìn, trong đó hơn một nửa là tài khoản ảo.
Cao Thục Nhã ghé mắt nhìn vào Weibo của Lộc Nghiên, giật mình suýt nữa thì làm rơi quả dưa hấu đang cầm trên tay. Đậu phụ thối kéo sợi, mỳ Ý nướng với rau hương xuân, hạt sầu riêng xào với tôm - tất cả là cái gì thế này...
Nhưng kỳ lạ thay, trông lại còn rất đẹp mắt, mùi thơm quyến rũ, ngoài cách nấu kỳ quái ra, không thể chê vào đâu được.
Đây rốt cuộc là blogger ẩm thực hay là blogger “độc hại” đây?
“ai da!” Lộc Nghiên đặt máy ảnh xuống, đôi mắt lấp lánh gọi bạn thân, nhiệt tình đưa đũa cho cô: “Nào, mau nếm thử kiệt tác huyền thoại của mình, món ăn đặc biệt độc quyền ba sao Michelin.”
“...”
Cao Thục Nhã đẩy đũa ra, nắm chặt ngón tay trắng muốt của Lộc Nghiên, bình tĩnh khuyên cô: “Nghiên Nghiên, mất việc có thể tìm lại, đàn ông đá rồi thì còn người khác, cuộc sống có thể tồi tệ, nhưng người thì không được phép điên đâu.”
“...” Lộc Nghiên im lặng một lúc, bỏ tay Cao Thục Nhã ra, khuôn mặt trắng trẻo khẽ cười với lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Mình không điên.”
Cao Thục Nhã rút tay về, vừa quan sát Lộc Nghiên vừa thầm nghĩ, tính khí vẫn còn ổn ổn, vẫn còn bình thường.
“Theo mình, cậu đăng mười món ăn lên mạng cũng không bằng đăng một tấm ảnh tự sướng.” Cao Thục Nhã khuyên nhủ, “Xinh đẹp thế này, không làm blogger trang điểm mà lại đi làm blogger ẩm thực nấu ăn kỳ lạ, đây không phải là lãng phí nhan sắc sao?”
Lộc Nghiên có một khuôn mặt chuẩn mực ngây thơ, đường nét tinh xảo, khí chất mong manh dễ thương. Không có gì ngạc nhiên khi Phó Khải Châu, người nổi tiếng ăn chơi lãng tử, lại từng ngoan ngoãn nghe lời cô, ngày nào cũng bám theo Lộc Nghiên ngọt ngào gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
Nếu không phải hôm đó Cao Thục Nhã tình cờ thấy Phó Khải Châu tán tỉnh với người phụ nữ khác trên con phố quán bar, rồi kéo Lộc Nghiên đi tìm anh ta lúc nửa đêm ở cửa khách sạn, không ai tin rằng Phó Khải Châu lại lén lút phản bội Lộc Nghiên.
“Bạn gái đã xinh đẹp thế này rồi, mà tên khốn Phó đó vẫn có thể ngoại tình, hắn học múa ba lê chắc?” Cao Thục Nhã không thể hiểu nổi, “Nghiên Nghiên, từ giờ chúng ta đừng nghĩ về hắn nữa nhé.”
“Nghĩ về hắn làm gì?” Lộc Nghiên dừng việc chụp ảnh lại, thắc mắc, “Mình đâu có định cúng giỗ cho hắn.”
“...”
Cao Thục Nhã với vẻ mặt bất lực gắp một miếng hạt sầu riêng, rõ ràng không tin: “Vậy cậu làm những món ăn này để hành hạ mình à?”
Lộc Nghiên: “Cậu nếm thử đi.”
“...Hả?” Kinh hoàng.
Lộc Nghiên không chụp ảnh nữa, chống cằm ngồi bên bàn ăn, làn da trắng trẻo hồng hào, đôi mắt to đen lánh long lanh như mắt nai nhìn Cao Thục Nhã: “Cậu nếm thử đi mà.”
Trời đất ơi, tên Phó khốn nạn kia sao lại nỡ bỏ rơi một cô bạn gái vừa biết cầm d.a.o vừa biết làm nũng như Lộc Nghiên thế này chứ??
Dưới sự cám dỗ của nhan sắc, Cao Thục Nhã vừa khóc vừa ăn một miếng, rồi ngẩn người.
Lạ thật, không ngờ lại còn khá ngon...
“Ngon thật.”
Hạt sầu riêng được lột vỏ xào với tôm, lớp bột mềm mịn kết hợp với vị ngọt thanh của tôm, nước sốt quyện với hương bơ béo ngậy. Kết cấu của hạt sầu riêng giống như hạt dẻ nhưng giòn hơn hạt dẻ một chút. Mùi vị thật sự rất ngon ngoài sức tưởng tượng.
“Chiều nay mình có buổi phỏng vấn.” Lộc Nghiên mở điện thoại, cho Cao Thục Nhã xem thư mời phỏng vấn, “Là đầu bếp riêng cho khách sạn Veyton, nội dung phỏng vấn là món ăn sáng tạo.” Những ngày qua cô đang chuẩn bị cho buổi phỏng vấn này.
Khách sạn Veyton là một khách sạn sang trọng nổi tiếng trong nước, nhà hàng của khách sạn từng đạt sao Michelin. Từ trước đến nay, đầu bếp của Veyton đều được tổng bếp trưởng bí mật mời từ các nhà hàng sao Michelin về, nhưng tuần trước Veyton bất ngờ công khai thông báo tuyển dụng đầu bếp riêng.
Đầu bếp riêng chỉ phục vụ cho khách lưu trú ở tầng phòng tổng thống.
Lộc Nghiên chẳng trông mong gì nhiều mà vẫn nộp hồ sơ, không ngờ lại thực sự nhận được lời mời phỏng vấn.
Cô đã dành cả tuần để chuẩn bị, sau bữa trưa, nhân lúc rửa bát, cô trò chuyện với Cao Thục Nhã rồi chuẩn bị ra ngoài phỏng vấn.
Nụ cười của Lộc Nghiên rạng rỡ, tâm trạng phấn chấn.
Xem kìa, mọi khổ đau cuối cùng rồi cũng qua đi—
Nhìn xem, ánh sáng và hy vọng sẽ rơi xuống vai cô—
Xem kìa—
“Trời mưa rồi à?” Cao Thục Nhã kéo mạnh rèm cửa, “Lúc nãy ăn cơm còn bình thường mà, lạ thật. Nghiên Nghiên, cậu ra ngoài nhớ mang ô theo nhé.”
“...”
.
Chiều muộn, Hoài Thành mưa lớn.
Khu vực thương mại sầm uất nhất ở trung tâm thành phố, dòng xe cộ bị mắc kẹt trong màn mưa xối xả. Ở hàng ghế sau của chiếc Maybach phiên bản giới hạn, người đàn ông trung niên bụng phệ cúi xuống nhìn đồng hồ, rồi cười gượng gạo, liếc trộm người đàn ông mặc vest bên cạnh, mồ hôi trong lòng tuôn ra như tắm.
Xe đã bị kẹt hơn nửa tiếng rồi.
Người đàn ông trung niên là tổng giám đốc của khách sạn Veyton, còn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn ngồi bên cạnh là nhà đầu tư lớn nhất của Veyton.
Là người sáng lập và CEO của tập đoàn Thịnh Hồng, gần đây nổi lên như một nhân vật có tiếng trong lĩnh vực đầu tư mạo hiểm, Cố Trực Nam không chỉ đầu tư vào khách sạn Veyton.
Chuỗi khách sạn cao cấp chỉ là một phần nhỏ trong đầu tư của tập đoàn Thịnh Hồng.
Do đó, không ai ngờ rằng, hai ngày trước Cố Trực Nam vẫn còn dẫn đoàn tinh anh đi công tác ở Seattle, hôm nay lại bất ngờ muốn tự mình đến khách sạn.
Tổng giám đốc khách sạn nhận được tin tức đột xuất, vội vã ra sân bay đón người. Sau khi gặp mặt, trợ lý của Cố Trực Nam còn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Không cần làm lễ đón tiếp rườm rà đâu, nhịp độ của anh ấy rất nhanh, chỉ ở lại một lúc rồi đi thôi.”
Mưa to như trút nước. Cố Trực Nam vừa trả lời xong email công việc, hỏi trợ lý: “Còn bao lâu nữa mới đến nơi?”
Trợ lý mặc áo mưa xuống xe hỏi thăm một lượt, quay lại báo: “Phía trước có lẽ xảy ra va chạm xe, cảnh sát giao thông đã phong tỏa đường chính, xe không qua được, ước tính ít nhất còn một tiếng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/huou-con-va-vao-tim/chuong-2.html.]
Bầu không khí trong xe rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Mồ hôi lạnh của tổng giám đốc gần như thấm ướt cả áo sơ mi, trong lòng nghĩ thầm, nếu thật sự vì tắc đường mà làm phật lòng vị Phật gia này, dù bị làm thành món “Bồ tát nhảy tường” cũng không đủ để bồi thường!
Không ngờ vị Phật gia lại đóng laptop lại, đột nhiên hỏi: “Buổi phỏng vấn chiều nay bắt đầu lúc mấy giờ?”
Tổng giám đốc ngẩn người một lúc.
Ông nhớ ra rằng hôm nay khách sạn Veyton có một cuộc phỏng vấn, tuyển đầu bếp riêng cho phòng tổng thống — đây là đề xuất được thông qua trong cuộc họp của ban quản lý khách sạn tuần trước và đã được sự đồng ý của các cổ đông lớn.
Cố Trực Nam tất nhiên cũng biết.
Chẳng lẽ anh ta lại muốn xem cuộc phỏng vấn?
“Ba… ba giờ rưỡi.”
Hiện tại đã hai giờ bốn mươi lăm phút rồi.
Còn hai nghìn mét nữa mới tới Veyton, giao thông vẫn đang bị tắc. Một lúc sau, Cố Trực Nam nhấn nhẹ vào trán, ngón tay dài mảnh chạm vào cúc áo vest, cởi bỏ chiếc vest cắt may tinh xảo, vứt sang một bên, cầm lấy áo mưa chuẩn bị xuống xe:
“Tống Hòa, tôi nhớ trong cốp xe có một chiếc xe đạp?”
Trợ lý gật đầu.
Chiếc xe đạp là quà tặng của một nhà sản xuất xe đạp cho lần đầu tư này, phiên bản giới hạn, giá trị gần bằng một chiếc ô tô thể thao. Đi xe đạp thì không có vấn đề gì, kích thước cũng ổn, chỉ có một vấn đề —
Đây là thương hiệu xe đạp thể thao cho nữ.
Năm phút sau, tài xế kéo ra từ cốp xe một chiếc xe đạp gấp mới tinh, tháo ra, màu hồng sáng lấp lánh ngay lập tức khiến tất cả mọi người trong đó bị chói mắt.
Chiếc xe được làm từ các bộ phận tinh thể, trang trí bằng kim cương trắng.
Màu sắc toàn thân đều là hồng.
“… Đi xe đạp này đến khách sạn?!!” Tổng giám đốc giữ ô hơi run tay, “Chuyện này, anh có thể đi được không?”
Cố Trực Nam nhìn thoáng qua, dường như cũng hơi bất ngờ.
Anh nhìn xuống đồng hồ, thời gian gần đến ba giờ.
Một sự im lặng kỳ lạ. Tổng giám đốc đã chuẩn bị tình nguyện nhét lại chiếc xe đạp, thì ngay lúc đó thấy người đàn ông lãnh đạm nhận lấy tay lái.
Cố Trực Nam gỡ đồng hồ đeo tay, ném cho Tống Hòa, chỉ giữ lại điện thoại của mình. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tổng giám đốc, anh ngồi lên yên xe.
Mưa như trút nước, dòng nước chảy theo viền áo mưa, Cố Trực Nam không nhíu mày, mà chỉ hơi nâng mày, nói ngắn gọn:
“Đi đây.”
……
……
Thực sự là đạp xe đạp đi.
Tổng giám đốc ngẩn người nhìn theo.
“Tố chất tâm lý của Tổng giám đốc Nam tốt hơn chúng ta nhiều,” trợ lý Tống Hòa đẩy kính, “Trước đây, khi họp hội nghị qua điện thoại ở California, âm thanh ở bên đó rất ồn ào, chúng tôi mới biết California lúc đó đang xảy ra động đất.”
“…”
Dù sao, gần đây ông chủ có vẻ hơi khác thường.
Vài ngày trước ông còn đổi số điện thoại đã dùng nhiều năm.
Tống Hòa nhớ lại.
Khi thay sim cho ông chủ, nhân viên chăm sóc khách hàng còn tặng một đoạn nhạc chờ.
Tặng cái gì nhỉ?
.
Khi Lộc Nghiên đến khách sạn Veyton, mưa đang rất lớn.
Taxi dừng trước khách sạn, cô xuống xe, mở ô và chạy nhanh đến cửa khách sạn.
Mưa ngày càng nặng hạt, biển chỉ dẫn phỏng vấn trước cửa khách sạn đã được thu vào, cánh cửa xoay kiểu châu Âu được chạm khắc đẹp đẽ, không thấy bóng dáng của nhân viên giữ cửa.
Lộc Nghiên vừa định vào sảnh, thì từ góc độ của cô nhìn thấy ở gần đó có người đang đi xe đạp tới. Hình như là một người đàn ông.
Trời đã tối, ánh sáng từ kính của sảnh khách sạn khiến cô thấy rõ, người đó hình như đang đi một chiếc xe đạp màu hồng.
Ôi —
Thật là sang trọng.
Lộc Nghiên không định nhìn thêm, trong lòng cảm thán, chuẩn bị rời mắt, đột nhiên cảm thấy hình dáng sang trọng và ngông cuồng đó có vẻ quen quen.
Dưới áo mưa trong suốt, đôi chân của người đàn ông khi đạp xe dài và thẳng, ống quần đã ướt sũng, làm nổi bật cơ bắp chân săn chắc, mang vẻ quyến rũ kín đáo.
Tốc độ không chậm, người đàn ông nhanh chóng đến cửa khách sạn, phanh xe lại cách Lộc Nghiên chỉ vài bước.
Người đàn ông cởi mũ áo mưa, mái tóc đen hơi ướt dính vào trán, đôi mắt màu nâu sáng ấn tượng. Anh nhìn xuống cô, lông mày hơi nhíu, nhưng vẻ mặt không có vẻ lúng túng:
“Lộc Nghiên.”
Giọng nói của anh trầm ấm dễ chịu, Lộc Nghiên vẫn còn ngơ ngác, tim đập loạn nhịp.
Người đàn ông hôm đó đã cứu nữ sinh ở hồ Hành.
Dường như mọi thứ đều là một sự trùng hợp khiến người ta rung động, lần trước khi cô rơi vào đáy vực của cuộc đời gặp anh, lần này lại gặp anh khi cô đang lúng túng và căng thẳng trong mưa để phỏng vấn.
“Anh…” Anh tên gì nhỉ?
Tên là duyên phận, là nhân duyên, là mối lương duyên tốt đẹp.
Lộc Nghiên kịp thời dừng lại câu chuyện ngôn tình đang mở ra trong đầu, im lặng nhìn nhau vài giây, vẫn còn ngẩn ngơ: “Hóa ra lần trước tôi đã nói tên của mình rồi à?”
Người đàn ông dừng lại một chút: “Đúng vậy.”
Lộc Nghiên vẫn còn rung động, nhìn anh và tự dưng hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
“ Cố Trực Nam.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
Lộc Nghiên xúc động đến rơi nước mắt.
… Thậm chí tên của anh cũng nghe thật là hay!
Có gương mặt của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, có tên của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, hoàn hảo không có gì để chê. Về việc thích đi xe đạp màu hồng thì cũng không, ừm, không phải vấn đề lớn —
Lộc Nghiên cuối cùng cũng chịu nhìn kỹ chiếc xe đạp màu hồng của Cố Trực Nam.
Hồng nhạt, dễ thương, dường như còn được trang trí bằng những viên kim cương lấp lánh.
Lộc Nghiên khẽ dời ánh mắt, quay lại nhìn Cố Trực Nam, lễ phép nở một nụ cười nhẹ.
Người đàn ông trưởng thành đi xe đạp màu hồng có sao đâu?
……
Người đàn ông trưởng thành đi xe đạp có sao đâu?
Thời nhà Thanh, đi xe đạp còn là môn thể thao của quý tộc.
Hiện tại có những người đàn ông lái BMW và Bentley, cũng có những người đàn ông có diện mạo thanh thoát tươi mới đi xe đạp.
Trước cửa khách sạn không thể dừng xe, Lộc Nghiên thấy Cố Trực Nam giữ tay lái bằng một tay, giữa chừng nhận một cuộc gọi. Anh báo địa chỉ một cách ngắn gọn, nói vài câu xong, cúp máy, Lộc Nghiên vẫn đứng ở đó.
Ba giờ hai mươi mốt phút, còn chưa đầy mười phút nữa đến giờ phỏng vấn của cô. Cố Trực Nam cất điện thoại, ánh mắt trầm tĩnh dừng lại trên người Lộc Nghiên: “Còn việc gì không?”
“Có.”
Lần này đã biết tên anh rồi, Lộc Nghiên tiếp tục hỏi một cách khéo léo: “Nếu lần này tôi lại xin số điện thoại của anh, nó sẽ vẫn là 119 sao?”
"……"
Cố Trực Nam không trả lời. Anh cúi mắt nhìn Lộc Nghiên, hàng mi dày và dài rũ xuống, che đi cảm xúc không rõ ràng.
Lâu đến mức Lộc Nghiên gần như nghĩ rằng lần này anh sẽ báo cảnh sát với số "110", thì anh mở miệng và yêu cầu cô đưa điện thoại.
Số điện thoại của anh vừa được thay đổi không lâu. Sau khi nhập số mới, Cố Trực Nam trả điện thoại lại cho Lộc Nghiên.
Sắp đến giờ phỏng vấn, Lộc Nghiên tranh thủ phút cuối gọi lại cho người kia, chỉ vào màn hình điện thoại của anh, giọng nhẹ nhàng nói: “Đây là số điện thoại của tôi—”
Giây tiếp theo, cuộc gọi được kết nối, và giọng nói của cô đột ngột dừng lại.
Lộc Nghiên ngước mắt lên nhìn Cố Trực Nam, chậm rãi chớp mắt.
Xung quanh im ắng lãng mạn.
Có thể nghe thấy tiếng mưa.
Cùng lúc đó, điện thoại bên tai Lộc Nghiên vang lên nhạc chờ được tùy chỉnh từ số của Cố Trực Nam, với giai điệu sôi động rõ ràng—"Mua bán tình yêu."