"Không phải là ta khen con trai ta, đừng thấy ngoài miệng Minh Vanh không có nghiêm chỉnh, nhưng về mặt tình cảm thì tuyệt đối là thật, trước kia ta luôn thúc giục nó mau mau kết hôn, nó không coi trọng cô gái nào giới thiệu cho nó, Hứa Dung là người nó chọn, không cần phải nói, nhất định là mối nhân duyên tốt."
Ánh mắt Hứa Dung mơ hồ nhìn về trước, tầm mắt lần lượt lướt qua mỗi góc trong phòng khách, sau đó lại nhìn Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm.
Cha mẹ Hứa liên tục gật đầu, Minh Vanh thấy cô ngồi bên cạnh mất hồn, khẽ đẩy đẩy cô. "Nhìn cái gì chứ?"
"Đó là Hãn Hãn đi, dáng vẻ thật đáng yêu."
Phó Nhiễm ngẩng đầu cười nói. "Chờ sau khi hai người kết hôn, nói không chừng Hãn Hãn có thể biết nói."
"Tôi tới ôm một chút." Hứa Dung nói xong đứng lên.
"Dung Dung." Mẹ Hứa thốt lên. "Đứa nhỏ này bị chiều hư rồi, nào có chuyện cơm còn chưa ăn xong đã đứng lên chứ?"
"Không có việc gì." Lý Vận linh mở miệng cười.
Hứa Dung đón lấy Hãn Hãn từ trong tay chị Nguyệt. "Cậu nhóc này, mau mở mắt nhìn ta."
"Oa ——"
Hãn Hãn mới tỉnh ngủ, ngoạc mồm ra khóc.
Hứa Dung luống cuống tay chân, nhất thời cũng không biết ôm như thế nào, chị Nguyệt đón lấy cậu nhóc rồi cho b.ú sữa, Minh Vanh cười ý bảo cô ngồi trở lại đi.
Sau khi ăn xong, Phó Nhiễm đi vào phòng bếp pha cà phê, Hứa Dung nói muốn giúp một tay liền đi vào theo.
"Tiểu Nhiễm, chị tới rửa ly."
"Không cần đâu." Phó Nhiễm nở nụ cười dịu dàng. "Một lúc là xong thôi."
Hứa Dung đứng ở bên cạnh Phó Nhiễm, thỉnh thoảng giúp một tay.
"Sao chị không ngồi ở phòng khách?"
"Bọn họ nói về chuyện đính hôn, chị không có hứng thú." Hứa Dung dựa vào hướng bồn rửa.
"Đính hôn không phải chuyện tốt sao?"
"Nhưng là quá phiền." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Dung khẽ nhếch lên. "Chị thích kết hôn du lịch, thật tốt, mang theo máy chụp hình muốn đi đâu thì đi, chị sợ nhất chuyện kết hôn vất vả."
Phó Nhiễm đem loại cà phê tinh khiết và thơm bỏ vào bên trong máy, Hứa Dung nhìn cô. "Tiểu Nhiễm, tình cảm giữa em cùng Tam Thiếu rất tốt?"
"Hai người cũng không tồi mà." Phó Nhiễm nâng tầm mắt, thấy Minh Thành Hữu đang ôm Hãn Hãn vừa uống xong sữa bên trong phòng khách.
Ánh mắt Hứa Dung rời khỏi, sắc mặt bị ánh đèn trong phòng bếp phản chiếu một chút đen tối, bàn tay xuôi ở bên người buông ra rất nhanh, nhìn chăm chú về phía Minh Vanh đang chuyện trò vui vẻ.
"Chị cũng hi vọng như vậy."
Lời này, lại nói rất khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-691.html.]
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn về phía Hứa Dung, cảm giác n trên khuôn mặt đó như có chút giả dối, Phó Nhiễm không thấy ánh mắt đó chứa ý cười.
Pha cà phê xong, Tiêu quản gia cũng vào bếp giúp một tay.
Trở lại ghế sa lon, Hứa Dung ngồi ở bên cạnh Minh Vanh. "Tiểu Nhiễm, bữa tiệc đính hôn phải chuẩn bị không ít thứ phải không? Em có kinh nghiệm, đi mua sắm cùng chị chứ?"
Lý Vận Linh có thói quen uống trà, Tiêu quản gia nâng ly trà đến trong tay bà. "Những thứ này trong nhà cũng sẽ chuẩn bị, không cần con quan tâm."
"Nhưng có chút đồ con muốn mua." Hứa Dung nhìn về phía Phó Nhiễm.
"Ngày mai cùng đi, thế nào?"
"Không được." Minh Thành Hữu trực tiếp từ chối, ngại vì cha mẹ Hứa ở đây, lại sửa lại giọng điệu thành nhẹ nhàng một chút.
"Mấy ngày nay Phó Nhiễm không thoải mái, để cuối tuần đi."
Hứa Dung cũng thẳng thắn."Được."
Những ngày kế tiếp có thể nói là Minh gia bận bịu lật trời, Phó Nhiễm đợi vết thương trên lưng tốt lên một chút sau đó liền cùng Hứa Dung đi mua đồ.
Phụ nữ đều có tính trời sanh là cuồng mua đồ, hai người đi ra từ cửa hàng chuẩn bị tìm tiệm cơm ăn uống.
Đi ngang qua một trạm xe buýt, Phó Nhiễm bất ngờ đụng phải hai người trung niên.
Cô chào hỏi, thuận miệng lại hô lên một tiếng. "Mẹ!"
Dừng một chút, lại mở miệng sửa lại. "Chú, dì."
Thẩm Tố Phân đi về phía Phó Nhiễm trước. "Tiểu Nhiễm, đang đi đâu à?"
"Chuẩn bị đi ăn cơm, hai người thì sao?"
"Ta tìm được công việc rửa chén ở tiệm cơm, vừa đúng hai ngày nay muốn tìm bảo vệ, ta để cho cha con đi thử việc một chút."
Thẩm Tố Phân nhìn về phía Hứa Dung bên cạnh Phó Nhiễm. "Đây là bạn con sao?"
"Đúng, là vợ chưa cưới của Minh Vanh, Hứa Dung."
Thẩm Tố Phân gật đầu với Hứa Dung. "Dáng dấp thật là xinh đẹp, lại có khí chất."
Vưu Chiêu Phúc nhìn từ xa, chen vào nói. "Có đẹp bằng Nhụy Nhụy của chúng ta sao?"
Thẩm Tố Phân khó nén nổi lúng túng. "Đừng nghe ông ấy nói bậy."
"Gần đây có tin tức của Ứng Nhụy sao?"
Thẩm Tố Phân nghe vậy, đôi mắt đỏ bừng. "Không có, đứa nhỏ này quyết tâm không liên lạc cùng trong nhà, trước kia cũng không thân thiện với chúng ta, hiện tại có lẽ đã sớm quên chúng ta là cha mẹ rồi."
Bước chân Hứa Dung lui về phía sau, muốn rời đi theo bản năng.
Cô có cảm giác trong n.g.ự.c bị đè nén gay gắt, Vưu Chiêu Phúc đứng ở bên thùng rác chỗ trạm xe buýt, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Hứa Dung, thần sắc cô khẩn trương vội vàng tránh ra, nhịp tim đập kịch liệt, tay chân lạnh như băng.