Lý Lận Thần trở mép giường. “Nguyên nhân đơn giản, bởi vì Minh Thành Hữu sẽ chết.”
Phó Nhiễm phân vân. “Làm ?”
Khi đó, Minh Thành Hữu giấu tin tức , ngay cả cô cũng chẳng .
Lý Lận Thần giật , thần sắc vẻ né tránh, đó lơ đễnh trả lời. “Bởi vì còn quan tâm hơn cô, khỏe thêm lời đồn thổi bên ngoài, thật khoa trương, vui vẻ một ngày một đêm thể ngủ .”
Phó Nhiễm cắn chặt hàm răng, cảm giác sự tức giận truyền qua từng kẽ răng, cô lúc chửi rủa cũng vô ích, biện pháp nhất bây giờ chính là trì hoãn thời gian.
Lý Lận Thần như chìm đắm trong thế giới của riêng , trong hốc mắt lộ sự hung ác, lắc lắc bả vai Phó Nhiễm lớn tiếng hỏi. “Cô cho , nên c.h.ế.t , ?”
Bởi vì động tác của mà Phó Nhiễm như nôn, Lý Lận Thần giống như phát điên, Phó Nhiễm thật sợ sẽ c.h.ế.t trong tay khi đợi Minh Thành Hữu.
Cô cố gắng chọc giận , nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Lý Lận Thần, như cũng cho bản , sự việc thật sự là ngoài ý , trút giận lên cũng thể trở về ngày đó, chúng bình tĩnh một chút chuyện ?”
“Được, cô xem còn biện pháp gì đây?”
Phó Nhiễm thể vội vàng, dù lời thể liền mạch nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “Đây là biện pháp duy nhất.”
Lý Lận Thần dậy, chiếc chân cà thọt tới lui, Cung Nguyện bước đến cạnh Phó Nhiễm.
Lý Lận Thần tựa như đang suy tư, Phó Nhiễm nghĩ rằng còn cơ hội, nghĩ tới bước đến bên . “Trong mắt , đây chính là giải pháp nhất.”
Hắn xong, cúi xuống Phó Nhiễm, cô thấy nét tinh cùng sự phức tạp vô cùng trong đáy mắt . Cung Nguyện lo lắng co bả vai , phát run. Khóe miệng Lý Lận Thần hiện lên nụ quái dị, nâng lên, xoay bước đến phòng tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-672.html.]
Phó Nhiễm buông lỏng, nghiêng đầu thấy Cung Nguyện hù dọa đến mức thần sắc tái nhợt.
“Cô cởi dây giúp , xe của đang ở lầu, chúng nhanh thôi.”
Cung Nguyện vội lắc đầu. “ sẽ .”
Phó Nhiễm tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến, một nữa trong lòng nổi lên lo lắng. “Cô thấy bình thường ? Cô cứ tiếp tục ở đây sẽ đánh chết. Năm đó cô thật sự rời cũng nên , cô yêu con của Lý Lận Thần bây giờ ?”
Vẻ mặt Cung Nguyện lộ vẻ do dự.
Phó Nhiễm thấy tủ đầu giường điện thoại. “Cô mau giúp gọi điện thoại.”
Hai tay Phó Nhiễm sức giãy dụa, nhưng sợi dây thừng trói quá chặt, càng cố dùng sức càng siết chặt da thịt. Cô đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng, Cung Nguyện thu hồi ánh mắt từ chiếc điện thoại. “Không , cô sẽ gọi điện cho ai, như Lý Lận Thần xong , .”
Phó Nhiễm về phía phòng tắm, mồ hôi ướt đẫm . “Vậy cô cởíi cho , chúng cùng .”
Cung Nguyện nắm chặt hai tay để đầu gối.
“Cô còn khăng khăng ở bên ? Trong lòng bây giờ chỉ oán hận, cô thật sự đánh đến c.h.ế.t ?”
Cung Nguyện suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng cố gắng cởi trói cho Phó Nhiễm. vì tình hình quá gấp gáp, nhất thời thể cởi , Phó Nhiễm định lên/ “Chúng rời nơi .”
“Không , ngoài cửa khóa trái, chìa khóa mới .” Cung Nguyện , cởi trói cho Phó Nhiễm, cùng lúc đó, tiếng nước chảy trong phòng tắm biến mất, khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường sợ hãi, khó chịu. Phó Nhiễm cởi bỏ dây thừng ở hai tay , cùng Cung Nguyện lùi về phía mép giường.
Lý Lận Thần mặc quần áo chỉnh tề bước , hướng về phía tủ quần áo.
Toàn Cung Nguyện run rẩy chạm Phó Nhiễm, điều cũng gián tiếp truyền cho Phó Nhiễm một tin chẳng lành. Nhìn Lý Lận Thần mở tủ, tìm kiếm hồi lâu lôi một cây roi dài hơn một thước.