Phó Nhiễm đưa tay che mặt, mặc dù rất đau, nhưng vẫn cắn chặt răng như cũ.
Tiêu quản gia cũng khuyên Lý Vận Linh.
"Phu nhân, bà đừng tức giận nữa, để thiếu phu nhân mang Tam Thiếu vào trước đi đã."
Phó Nhiễm giữ chặt hũ tro cốt trong tay, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, thì ra là bầu trời ở đâu cũng đều giống như nhau.
Lo lắng dồn nén, giống như làn không khí độc tràn đầy không có cách nào xua tan đi được, Phó Nhiễm nghẹn ngào, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.
"Thành Hữu, em đưa anh về nhà."
Lý Vận Linh ôm n.g.ự.c ngồi ở trong phòng khách, Tiêu quản gia bưng cho bà tách trà, Lý Vận Linh ngẩng đầu nhìn Minh Vanh ngồi ở phía đối diện.
"Minh Vanh à, lúc nãy mẹ quá kích động, con đừng để ở trong lòng."
Minh Vanh cúi đầu.
"Con biết rõ."
Phó Nhiễm nhận lấy đứa bé trong tay bảo mẫu, có lẽ là vết sưng đỏ trên mặt làm đứa bé sợ, hay là không khí trong nhà bị đè nén quá mức, bảo bảo không ngừng khóc rống, Phó Nhiễm ôm nó đi tới phòng khách.
Tiêu quản gia muốn đi lấy gạc băng lại cho cô, Phó Nhiễm giao đứa bé vào trong tay bà.
"Không cần đâu."
Ánh mắt Lý Vận Linh căm hận nhìn chăm chú về phía cô.
"Mẹ, chúng ta chọn ngày tốt hạ táng cho Thành Hữu thôi."
Lý Vận Linh càng cảm thấy trái tim như bị d.a.o cắt.
" Phó Nhiễm, cô sẽ ở lại Minh gia sao?"
"Sẽ." Phó Nhiễm trả lời không chút do dự. "Nơi này là nhà của con."
Lý Vận Linh khẽ nhắm mắt, giống như mệt mỏi.
Ngón tay Minh Vanh day day giữa hai đầu lông mày.
"Mẹ, chuyện của Thành Hữu có muốn công bố với truyền thông không?"
Phó Nhiễm đắn đo mãi sau đó mới mở miệng.
"Mẹ, nếu không thì cứ giấu đi, lần trước MR trải qua khủng hoảng, nếu lần này tin tức về Thành Hữu truyền ra ngoài. . . . . ."
Lý Vận Linh không nghe cô
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-617.html.]
"Phó Nhiễm, cô tính toán tới đây sẽ thu xếp chuyện MR như thế nào?"
Minh Vanh cũng đưa mắt hướng sang cô.
Trong lòng Phó Nhiễm khó chịu không nói ra được, giống như bị người khác chặn họng.
"Mẹ, những chuyện này chờ sau khi Thành Hữu hạ táng lại nói tiếp có được không?"
Lý Vận Linh không nói tiếp, đứng lên đi về phía gian phòng của mình.
Đi qua phòng khách, Lý Vận Linh thấy tấm ảnh của Minh Vân Phong, bà bước đi tới trước kệ sách, ánh mắt ngắm nhìn gương mặt trong bức hình.
Hai người đàn ông trong cuộc đời này mà bà yêu nhất, đều đã đi rồi.
Mang theo lừa gạt cùng lời nói dối, Minh Vân Phong giấu diếm bà cả đời, để cho bà đối với Minh Thành Hữu là đứa con bà nuôi từ nhỏ - có muốn hận cũng không hận nổi.
Phó Nhiễm vòng hai tay ôm chặt bả vai sau đó đè lên chân, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chăm chú về phía mặt đất.
Hũ tro cốt của Minh Thành Hữu hạ táng, chọn ở trong khuôn viên lăng mộ của Minh gia, Thanh Sơn.
Phó Nhiễm mặc bộ quần áo màu đen đứng ở trước bia mộ, mấy ngày hôm nay thời tiết rất khác thường, mưa cũng không thấy mưa lớn, vẫn là mưa phùn mênh mông, trên mặt đất có thể nhìn đến một lớp ẩm ướt, mặc dù có thể không cần che dù, nhưng đứng một lúc, đã cảm thấy giống toàn thân như ướt nhẹp, hết sức khó chịu.
Tin Minh Thành Hữu c.h.ế.t cho tới bây giờ vẫn giấu diếm bên ngoài, nghĩa trang của Minh gia lại không người nào có thể đi vào, Phó Nhiễm nhìn bia mộ, sau đó nhìn ra một nơi xa.
Lý Vận Linh khóc đến nỗi ngã ở bên cạnh, Triệu Lan cùng Minh Tranh cũng tới, bên tai khóc hư vô, so với tiếng gió rét trong trời đông giá lạnh còn thê lương hơn gấp trăm ngàn lần.
Nước mắt chảy qua gương mặt, là lạnh như băng, lạnh làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
Minh Tranh đứng ở bên cạnh Phó Nhiễm, ánh mắt nhìn bia mộ chằm chằm, phía trên không có hình của Minh Thành Hữu, chỉ có một hàng chữ đơn giản.
Phó Nhiễm nghe được một tiếng thở dài truyền vào trong tai. Cô lau khô nước mắt, xoay người.
Tiêu quản gia đưa Lý Vận Linh đi ra bên ngoài trước, đến cửa, lại thấy Tiêu quản gia quay ngược trở lại kêu Triệu Lan đi về.
Dù sao, đây cũng là nghĩa trang của Minh gia, nếu như không phải bởi vì quan hệ với Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh sẽ tuyệt đối không thể nào cho Triệu Lan vào đó.
"Tiểu Nhiễm, đi thôi."
Minh Tranh ở bên cạnh nói.
"Ca ca, tôi muốn ở nơi này cùng Thành Hữu một chút, mọi người đi về trước đi."
Đoàn người lần lượt rời đi, Phó Nhiễm đứng ở trước mộ nhìn theo từ xa, mỗi người đều mặc trang phục màu đen, đè nén làm người ta không thở nổi.
Đợi sau khi nghĩa trang khôi phục lại sự yên lặng, lúc này Phó Nhiễm mới ngồi vào trước ngôi mộ, trên đất thật lạnh, bàn tay cô vuốt ve dòng tên khắc trên tấm bia, vẻ mặt bỗng bình tĩnh, cô dựa đầu vào bia mộ, có một loại đau thương, đến cuối cùng, là muốn khóc mà cũng không khóc được nữa.
Phó Nhiễm cong hai đầu gối, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n sau đó mất hồn nhìn chăm chú về phía mặt đất. Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, dần dần có thể cảm thấy hạt mưa rơi trên mặt đất, Phó Nhiễm bỗng rụt vai lại, Minh Tranh cầm ô ngồi xổm bên cạnh cô.