Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 338

Cập nhật lúc: 2025-04-02 19:54:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Lan trở về phòng, thấy Minh Tranh từ trong phòng của hắn ra ngoài, bóng dáng cao to kéo dài dưới ánh đèn, vẫn là ánh mắt lạnh lùng như trước. "Mẹ."

 

Triệu Lan đi tới, Minh Tranh đứng trước bà mở miệng hỏi trước.

 

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

 

"Ta bảo khách sạn nấu tô mì."

 

"Tại sao?"

 

Minh Tranh bật thốt lên, hoàn toàn không biết là Triệu Lan suy nghĩ kì công như vậy, hắn cố gắng chịu đựng nhưng bi thương trong mắt vẫn phát ra.

 

"Không phải mẹ lại muốn nói, bởi vì chúng ta là người họ không muốn nhận hay sao? Dù hắn có chán ghét mà vứt bỏ đến cỡ nào, không muốn nhìn mẹ một chút, mẹ vẫn phải nịnh bợ mẹ con hắn?"

 

"Minh Tranh?"

 

Triệu Lan lắc đầu.

 

"Mẹ chỉ muốn cho tình cảm anh em các con tốt hơn một chút."

 

"Con nói một lần cuối, hắn không phải là em của con!"

 

Minh Tranh đưa tay đẩy cửa phòng rồi đóng sầm lại.

 

Sao Triệu Lan lại không biết con mình chịu uất ức, nhưng khi Minh Vân Phong còn sống bà đã đáp ứng ông ấy, bất luận là như thế nào, chúng ta cũng đều muốn đem Minh Thành Hữu và Minh Tranh trở thành con trai của mình.

 

Minh Thành Hữu lau khô tóc xong, đem khăn lông ném qua một bên, cũng không quay đầu lại nói.

 

"Ai vậy?"

 

Phó Nhiễm cẩn thận bưng tô mì đi vào phòng.

 

" Em thấy buổi tối dường như anh không ăn bao nhiêu nên sai nhân viên nấu cho anh tô mì."

 

"Chính vì em muốn tới đó ăn chung để anh và bọn họ ngồi ăn cùng nhau."

 

Phó Nhiễm đặt tô mì trên bàn.

 

"Đừng hẹp hòi, mau tới đây ăn mì đi, ăn xong trường thọ nha."

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn tô mì nóng hổi trước mặt, trong mắt như có hoảng hốt, Phó Nhiễm đưa đôi đũa cho hắn, Minh Thành Hữu không yên lòng vớt sợi mì, ánh mắt nhìn hai quả trứng trong chén.

 

"Thật sự có thể trường thọ?"

 

"Đúng đúng đúng… "

 

Phó Nhiễm trả lời qua loa, cô khoanh chân ngồi trên nệm, hai tay ôm gối để lên mu bàn tay.

 

"Ăn đi."

 

Hắn thật sự rất đói, đối mặt với Minh Tranh và Triệu Lan làm sao có thể nuốt trôi cơm. Minh Thành Hữu dùng đũa xoắn sợi mì, ăn vài miếng lập tức cảm thấy dạ dày thoải mái không ít.

 

"Muốn ăn sao?"

 

Phó Nhiễm lắc đầu.

 

"Buổi tối em ăn cơm no rồi."

 

Minh Thành Hữu bưng tô mì đưa tới gần miệng Phó Nhiễm.

 

"Uống chút nước mì đi."

 

Phó Nhiễm đẩy tay hắn ra, tay phải chống cằm dưới.

 

"Ăn ngon không?"

 

"Tàm tạm thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-338.html.]

Minh Thành Hữu không ngẩng đầu lên nói.

 

Phó Nhiễm đi tới trước cửa sổ sát đất, xem ra có lẽ ngày mai mới có thể xuống nú đặt tô mì xuống, lấy áo khoác trên giá áo mặc thêm cho cô.

 

"Thành Hữu, thật xin lỗi! Quà tặng cho anh, em để ở nhà."

 

"Ai da.." Minh Thành Hữu than nhẹ."Vậy làm sao bây giờ?"

 

"Ngày mai sau khi xuống núi liền đưa cho anh."

 

Ánh mắt Phó Nhiễm vẫn nhìn chăm chú ngoài cửa sổ như cũ.

 

"Không được! "

 

Hai tay Minh Thành Hữu ôm vòng qua thắt lưng Phó Nhiễm.

 

"Em làm hỏng ngày tốt của anh, bồi thường cho anh."

 

Nghe lời này, giống như đứa bé muốn cô bật cho xem Hồng Miêu vậy.

 

Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm đi ra ngoài, một tay cô giữ chặt khung cửa.

 

"Trễ như thế lại đi đâu?"

 

"Đi tặng quà cho anh."

 

"Oh."

 

Phó Nhiễm không tình nguyện đáp một tiếng, mặc cho Minh Thành Hữu dắt tay mình đi tới cửa thang máy.

 

Hai người đi ra cửa xoay, Minh Thành Hữu đứng trước bồn hoa khổng lồ, đôi tay Phó Nhiễm đặt ở bên môi hà hơi.

 

"Chung quanh đây lại có cửa hàng, nhưng đồ tốt không nhiều lắm. Anh muốn tặng cái gì em đi mua trước cho anh?"

 

Minh Thành Hữu nghiêng tầm mắt nhìn cô.

 

Phó Nhiễm vừa sờ túi.

 

"Quên mang ví tiền rồi, em đi lấy trước đã."

 

Minh Thành Hữu ôm hông cô.

 

" Mua cái gì để chơi đây? Chung quanh đây tất cả đều là nghĩa trang."

 

Tiếng bước chân đạp thềm đá đi xuống, quảng trường rộng lớn bị từng đống bông tuyết phủ trắng xoá. Phó Nhiễm lảo đảo đi theo phía sau hắn, Minh Thành Hữu nhìn thấy đường chính không đi, nhấc chân lên muốn đi trên tuyết.

 

Phó Nhiễm vội vàng kéo hắn.

 

"Uống say rượu, đi không nhìn đường."

 

Minh Thành Hữu không nói hai lời dắt cô đi vào chỗ tuyết, hắn buông tay Phó Nhiễm ra sau đó khom lưng ngồi xổm người xuống, hai tay đang cầm bông tuyết bắt đầu bố trí tạo hình.

 

Phó Nhiễm tò mò tới gần.

 

"Làm cái gì đấy?"

 

Minh Thành Hữu cũng không quay đầu lại nói.

 

"Tới giúp một tay, làm bánh sinh nhật cho anh."

 

"Không sợ lạnh à?"

 

Minh Thành Hữu hết sức tạp trung nâng một đống tuyết lên, vỗ vỗ đập đập. Phó Nhiễm thấy bộ dáng hắn hết sức chăm chú, cũng học theo hắn. Một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ rất nhanh được làm xong. Phó Nhiễm cầm tuyết trong lòng bàn tay.

 

"Bánh ngọt phải có nến! Em sẽ làm cho anh mấy cây đẹp mắt."

 

Minh Thành Hữu nghiêng đầu nhìn cô, thở ra hơi nóng che mắt hai người. Phó Nhiễm nặn mấy cây bằng tuyết gọi là nến, lớn có hình dáng cũng không giống nhau.

 

Minh Thành Hữu tìm đến cành cây đưa cho cô, Phó Nhiễm liền nhận lấy, viết chữ thật to ở giữa chiếc bánh sinh nhật: Minh Thành Hữu, sinh nhật vui vẻ!!

Loading...