Di động trong túi xách không vang lên, Phó Nhiễm lấy túi xách cất vào trong tủ quần áo, mặc dù trong lòng biết rõ, Phó Nhiễm vẫn lấy di động ra, mở màn hình, đừng nói là cuôc gọi đến ngay cả tin nhắn cũng không có. Phó Nhiễm soạn tin nhắn chúc mừng gởi cho Tống Chức, tin nhắn di động gởi đi cũng không nhận lại gì khác.
Phó Nhiễm cảm thấy mất mát đem di động vứt xuống giường, cô cũng nằm xuống.
Chưa tới nửa phút, có âm báo tin nhắn tới, Phó Nhiễm vội vàng lấy di động mở ra, chính là tin nhắn của Tống Chức: giữ lại một xu mua kẹo cho con tớ ăn, lãng phí.
Phó Nhiễm khẽ cong khóe miệng, lại đem di động đặt lại trên tủ đầu giường.
Một buổi chiều buồn chán trôi qua, cô cuốn mình trong chăn ngủ, Phạm Nhàn ở ngoài cửa kêu cô rời giường, đầu có chút đau, Phó Nhiễm tiện tay lấy di động xem, vẫn không có tin nhắn đến.
Xác định quan hệ yêu đương, ngược lại, lại có cảm giác lo được lo mất. Nhưng nếu đây là giống như trước kia, cũng không cảm thấy có chỗ nào không bình thường.
Đợi cả đêm, vẫn không có điện thoại của Minh Thành Hữu.
Xuống lầu ăn điểm tâm, Phạm Nhàn nhắc đến sinh nhật của Minh Thành Hữu.
"Là tổ chức bình thường hay phô trương? Thành Hữu có nói gì đến việc lúc nào để cho con tới gặp lại Lý Vận Linh không?"
"Mẹ !"
Phó Nhiễm đang ăn cháo.
"Thành Hữu nói trước mắt không cần người lớn can thiệp, chuyện gặp người lớn hãy nói sau."
Phó Tụng Đình đang đọc báo, ông lấy mắt kiếng xuống
"Tiểu Nhiễm, các con không giống những đôi khác. Dù sao trước kia đã từng có hôn ước, nếu muốn bắt đầu lại, Lý Vận Linh vẫn là cửa ải sớm hay muộn phải vượt qua."
Nói cho cùng, vẫn là lo lắng thái độ của Lý Vận Linh.
Phó Nhiễm nói không rõ ràng, ăn qua điểm tâm rồi lên lầu.
Tần Mộ Mộ gọi điện thoại tới nói muốn tụ họp gặp mặt, Phó Nhiễm lái xe đi ra ngoài, vừa đi được mười mấy thước ra ngoài đã chạm mặt chiếc xe thể thao màu đen.
Minh Thành Hữu ấn vang còi xe ý bảo cô dừng xe bên đường, Phó Nhiễm vốn lái xe với tốc độ cũng không nhanh, cô khẽ nhấn ga.
Mở cửa sổ, nhìn bóng người phản chiếu bên trong kính chiếu hậu từ từ phóng đại, Minh Thành Hữu kéo cửa xe bên kia ngồi vào, thân xe rõ ràng bị lung lay.
Hai tay Phó Nhiễm duỗi thẳng đặt trên tay lái.
"Có chuyện gì sao?"
Trong nháy mắt, xoay mặt qua, Minh Thành Hữu đột nhiên nhào tới, cô bát ngờ không kịp chuẩn bị có cảm giác giống như đối diện một con sói xám lớn ép tới khiến cô không thể nhúc nhích, đầu đụng vào cửa sổ xe ở phía sau, cái miệng nhỏ nhắn bị đau khẽ nhếch lên, cũng chính là giúp cho hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Trong không gian chật hẹp chỉ có hai người cùng tiếng thở dốc mập mờ không rõ, Phó Nhiễm lợi dụng cơ hội ra sức cắn, Minh Thành Hữu liền che miệng lùi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-325.html.]
Không có khả năng khống chế, Minh Thành Hữu mở bàn tay ra, nhìn thấy màu đỏ thẫm.
Phó Nhiễm nhìn hắn bị cắn rách khóe miệng, cô kéo kính chiếu hậu xuống sửa sang lại tóc.
Minh Thành Hữu lại gập gương lên, cánh tay thon dài trực tiếp ôm Phó Nhiễm vào trong ngực.
"Em khá lắm nha, anh không gọi điện thoại cho em, em sẽ cắn c.h.ế.t anh đúng không? So với anh, người nào hơi một tý là nóng nảy chứ?"
Phó Nhiễm tức giận trả lời.
"Em không có nóng nảy."
Lồng n.g.ự.c rắn chắc nghị lực ôm chặt khiến cô cảm thấy đau, Phó Nhiễm đưa tay đ.ấ.m nhẹ, giọng điệu Minh Thành Hữu đã dịu xuống.
"Tính khí của em gả cho người khác chắc chẳng có ai cưới. Chỉ có anh mới không ngại, đừng tức giận nữa. Chuyện này sau anh suy nghĩ lại cũng chẳng có gì, không đáng!"
"Em không có tức giận."
Phó Nhiễm nói rõ.
"Vậy sao mấy ngày nay em không cho điện thoại anh?"
Cô khẽ đẩy Minh Thành Hữu ra.
"Mộ Mộ hẹn em ăn cơm, anh muốn cùng đi không?"
Minh Thành Hữu cài dây an toàn. " Đi thôi."
Phó Nhiễm lái xe đi vào bãi đậu xe đã thấy xe Tần Mộ Mộ sớm đậu ở kia, cô cùng Minh Thành Hữu đi vào chỗ quầy tiếp tân, nói tên xong sau đó được nhân viên lễ tân đưa thẳng vào phòng bao trên lầu hai.
Tống Chức và Nam Bình đến sớm nhất, vì Tần Mộ Mộ biết cô mang thai đi đứng bất tiện nên cố ý chọn nhà hàng gần đây. Phó Nhiễm đẩy cửa đi vào, Tống Chức la hét muốn phạt rượu bọn họ.
"Tiểu Nhiễm, cậu không có suy nghĩ, cho cậu mang theo người nhà cậu nói Tam Thiếu bận rộn. Bây giờ lại lén lút mang theo." Tần Mộ Mộ cười trêu gh
Phó Nhiễm nhìn về Minh Thành Hữu.
"Là anh ấy tự muốn đi, bình thường thì lúc có lúc không rảnh."
Tống Chức và Tần Mộ Mộ nghe vậy, càng thêm lôi kéo Minh Thành Hữu, nhất định là để cho hắn tự phạt ba ly.
Thế nào gọi là bị người trong nhà đẩy vào hố lửa, hắn chính là ví dụ điển hình.
Bạn trai Tần Mộ Mộ là Cố Lỗi, nghe nói gia cảnh cũng không tồi. Phó Nhiễm ngồi vào bên cạnh Tống Chức, đưa tay qua vuốt bụng cô.
"Thành hình rồi à, mau mau ra đời thôi."