Phó Nhiễm bất đắc dĩ nhếch miệng cười, mặc dù chú tài xế nói nhiều, nhưng tương đối thân thiết, Phó Nhiễm nhìn mặt mình bên trong kính chiếu hậu, cô giống như người hấp tấp nóng nảy sao?
"Chú à, phiền chú tới quảng trường Nam Sinh."
"Đi mua quà tặng cho chồng sao?"
Có thể nhìn ra sao? Phó Nhiễm không khỏi kinh ngạc, học qua tâm lý học ?
Còn mấy ngày nữa là tới ngày 15 rồi, mặc dù cũng không phải ngày sinh nhật thật sự của Minh Thành Hữu, nhưng cô vẫn muốn cùng hắn trải qua ngày đó trước, không muốn thêm ai khác biết nữa.
Huống chi Minh Thành Hữu đã nói từ trước, là tới ngày sinh nhật cô phải trải qua cùng hắn.
Vưu Ứng Nhuỵ ngồi trên xe taxi vẫn chờ đợi ở bên ngoài Trung Cảnh Hào Đình, sau hôm đó Minh Thành Hữu không để cô tự do ra vào, vừa không có cơ hội gặp mặt khác, cô vốn định thừa dịp không ai chú ý sẽ đi vào, không nghĩ tới nhìn thấy Phó Nhiễm sải bước từ bên trong ra.
Vưu Ứng Nhụy vội bảo tài xế đi theo Phó Nhiễm tới quảng trường Nam Sinh. không biết nên mua món quà gì để tặng cho Minh Thành Hữu, cô đi qua một cửa hàng, bước chân thong thả đi vào, người nhân viên nhiệt tình chào hỏi.
"Xin hỏi quý khách cần giúp gì ạ?"
Phó Nhiễm nhìn xung quanh cửa hàng thời trang nam.
"Tôi muốn mua quà sinh nhật."
"Xin hỏi mua cho ai ạ? Cha? Bạn trai? Hay đồng nghiệp?"
Phó Nhiễm nói ra hai chữ bạn trai, vẫn cảm thấy không được tự nhiên, người nhân viên thấy đã thành thói quen.
"Nếu là bạn trai, tôi nghĩ quý khách nên mua thắt lưng sẽ rất phù hợp."
Phó Nhiễm đi theo nhân viên tới quầy Hermes vô cùng đặc biệt, đây cũng là thương hiệu Minh Thành Hữu thường dùng. Dường như hắn vô cùng yêu thích nhãn hiệu này, xe thể thao trong nhà cũng là Bugatti Veyron Hermes.
Nhân viên đeo găng tay màu, lấy ra hàng mẫu từ bên trong tủ kính, giọng nói dịu dàng thân thiết.
"Tặng thắt lưng cho bạn trai ý nghĩa rất đặc biệt, trói chặt hạnh phúc thuộc về mình."
Ý muốn nói rất có ý nghĩa, lời này Tống Chức đã từng nói, chỉ là hàm ý hơi sâu xa hơn một chút.
"Trói chặt nửa người dưới người đàn ông, để cho hắn không dám vui chơi tìm hoa bên ngoài."
Đường nét màu đen linh hoạt, nút cài dây lưng bằng bạch kim phát sáng, có một số thứ vừa xem đã ưng ý không cần phải chọn lựa kỹ càng nữa.
"Lấy cái này đi."
"Quý khách thật là có ánh mắt tinh tường, xin mời theo tôi đến quầy tính tiền."
Phó Nhiễm vừa đi ra, Vưu Ứng Nhuỵ từ quầy mỹ phẩm bên cạnh ra ngoài, cô đi vào bên trong cửa hàng.
" Người vừa rồi mua cái gì? Lấy cho tôi một cái y như vậy!"
Nhân viên bán hàng ra tiếp cô lại là người lúc nãy phục vụ cho Phó Nhiễm.
"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách là mua cho. . . . . ."
"Ít nói nhảm, cô ta mua cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-324.html.]
"Là thắt lưng dành cho nam."
Vưu Ứng Nhuỵ lấy thẻ ra đặt trên quầy.
"Giống như đúc."
Nhân viên đi lấy tặng phẩm cho Vưu Ứng Nhuỵ, mặc dù là bán hàng đã lâu, nhưng cũng hi vọng món đồ mình giới thiệu sẽ mang đến cảm giác hạnh phúc vui vẻ cho khách hàng, nhân viên nữ buồn buồn không vui xoay người, khách hàng như vậy là lần đầu tiên gặp phải, hoàn toàn đem chọn lựa tặng phẩm trở thành giao dịch tiền bạc.
Tầm thường, tầm thường không chịu được.
Trong lòng cô mắng thầm, có tiền là được sao?
Phó Nhiễm tìm được một cửa hàng, đưa thắt lưng mới mua cho nhân viên.
"Phiền anh khắc giúp tôi hai chữ."
Nhân viên đưa tay nhận lấy.
"Chữ gì ạ?"
Phó Nhiễm ngẫm nghĩ, lúc sau mở miệng nói
"MR."
Chờ một lúc sau, Phó Nhiễm nhận lại chiếc thắt lưng, hai chữ MR nằm trên dây da, hơn nữa là màu đen kinh điển, không nhìn kỹ rất khó phát hiện, dấu vết mờ nhạt, dùng ngón tay mới có thể nhận ra.
Phó Nhiễm ra khỏi cửa tiệm, xuống lầu bắt taxi rời đi.
Vưu Ứng Nhuỵ xách món đồ đi ra ngoài, trong lòng mơ hồ đoán được Phó Nhiễm mua vốn định làm quà sinh nhật cho Minh Thành Hữu, cô đi vào một quầy hàng đồ nam khác, nếu tặng giống nhau, thế nào còn phải chọn nữa.
Phờ phạc rã rượi về đến nhà, Phạm Nhàn thấy trong tay Phó Nhiễm cầm vật gì đó.
"Đi ra ngoài dạo phố hả ?"
"Dạ, mấy ngày nữa là tới sinh nhật Thành Hữu".
"Thế nào lại trông không có tinh thần vậy?"
Phạm Nhàn nhận lấy túi trong tay Phó Nhiễm.
"Quà tặng chọn rất tốt nha."
"Đi dạo mệt quá ạ."
Phó Nhiễm nhìn bên trong phòng bếp.
"Mẹ, mẹ làm điểm tâm hả?"
"Bánh trứng, mới làm xong, thừa lúc còn nóng con ăn đi."
Phó Nhiễm lấy lại túi từ trong tay Phạm Nhàn.
"Không cần! Mẹ, con muốn lên phòng nghỉ ngơi chút."