Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 313
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:32:07
Lượt xem: 1
Hắn coi như không có ai ở đây liền nghe máy.
"Alo."
"Về chưa?"
Phó Nhiễm mới tắm rửa xong, dùng khăn lông lau tóc.
"Về nhà rồi."
Minh Thành Hữu ngồi ở cạnh mép giường.
"Đừng lo lắng, không có gì."
"Cũng đã nói anh lái xe không thể uống rượu."
Giọng nói bên kia như có trách móc.
"Uống chút rượu cũng không làm sao mà. "
Ánh mắt Minh Thành Hữu dịu xuống, ánh mắt lơ đãng ngẩng lên nhìn đến Vưu Ứng Nhụy đang ngồi xổm dọn dẹp lại bàn trà.
"Tắm rửa đi, nhớ sấy tóc khô rồi hãy ngủ."
" Em biết rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Minh Thành Hữu cúp điện thoại, nói với Vưu Ứng Nhụy.
"Ngồi đi, đừng dọn dẹp nữa."
"Thành Hữu, thật xin lỗi."
Minh Thành Hữu đứng lên.
"Em ở trong nhà đừng đi ra, Huống tử đang tìm người, sẽ đến ngay thôi."
Nhân viên bảo vệ gọi điện thoại tới di động của hắn, Minh Thành Hữu nói.
"Họ đều là bạn bè của tôi, cho bọn họ vào."
trong vườn truyền đến tiếng cười, Minh Thành Hữu đứng dậy đi tới ban công, thấy Huống tử vẫy tay với hắn. Huống tử cũng thật biết tìm, bên trong Trung Cảnh Hào Đình đậu đầy xe sang trọng, không hề khoa trương khi nói có khoảng gần một trăm người tiến vào.
Huống tử kêu đám bạn đi vào đại sảnh, hắn mang theo hai chiếc túi to đi lên lầu hai, nhìn thấy Minh Thành Hữu, hắn đưa đồ trong tay cho Minh Thành Hữu .
"Tớ mang đồ cậu dặn tìm đến đây."
Minh Thành Hữu đưa ngón tay chỉ chỉ Vưu Ứng Nhụy.
"Cho cô ấy."
Huống tử xen ngang.
"Che giấu làm gì đấy, tìm nơi vụng trộm còn bị người ta theo dõi."
"Chớ nói nhảm."
Minh Thành Hữu lên tiếng ngắt lời Huống tử, hắn cầm điện thoại của Vưu Ứng Nhụy đưa cho Huống tử.
"Số điện thoại này, điều tra cho tớ."
"Hơn phân nửa là số giấu tên, rất khó khăn."
Vưu Ứng Nhụy lấy y phục ra, thấy là một bộ trang phục cổ trang, màu đỏ chót lạ thường giống hệt như trong cửa hàng áo cưới, hình dạng thì có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, còn có mái tóc giả xoăn cùng chiếc mũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-313.html.]
"Đây là?"
"Thay đi."
Huống tử cũng không quay đầu lại.
"Lầu dưới đang có vũ hội hóa trang, nói không chừng là toàn hình dạng này đi qua đi lại đấy."
Minh Thành Hữu ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế sofa.
"Chớ đập phá nhà tớ ra là được."
"Phá cũng là đáng đời cậu."
Huống tử chế nhạo, móc ra điếu thuốc đưa cho Minh Thành Hữu, hắn xua xua tay.
"Cậu bớt hút một chút, không tốt đối với thân thể."
"Ôi, bạn thân đổi tính."
Vũ hội hóa trang này ầm ĩ đến quá nửa đêm, đầu óc Minh Thành Hữu giật đùng đùng, Huống tử xuống dưới lầu làm không khí thêm sôi động, hắn tắt hết đèn đi, âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra từ bên trong.
Minh Thành Hữu đem điện thoại đưa trả lại cho Vưu Ứng Nhụy.
"Tới đây em cùng đừng tới nhà anh hay Trung Cảnh Hào Đình, có chuyện muốn nói anh sẽ tìm em."
"Được."
Vưu Ứng Nhụy nhận lấy điện thoại di động, đầu ngón tay từ từ nắm chặt.
Minh Thành Hữu mở cửa phòng ngủ ra ý bảo cô đi ra ngoài, Vưu Ứng Nhụy mò mẫm đi xuống lầu, mỗi một bước cũng nặng nề khác thường, trong lòng đè nén tràn đầy uất ức, bàn tay cô nắm chặt cầu thang, thừa dịp liền bí mật đi vào trong đám người.
Huống tử kêu mọi người rời đi, Vưu Ứng Nhụy cũng đi theo ra khỏi Trung Cảnh Hào Đình, vừa ra cửa chính, quả nhiên toàn bộ ký giả ký giả phục kích ở trong bóng tối chạy ra, cũng thật khó cho bọn họ là trời lạnh như vậy lại túc trực ở đây đến hơn nửa đêm.
Đèn flash lại không biết nên hướng về phía người nào, từng người một mặc y phục tham gia mặt còn phối hợp chiếc mặt nạ, các ký giả hoàn toàn bối rối, tìm tới tìm lui sao không thể nhìn thấy người phụ nữ mặc áo khoác lông lúc nãy?
Huống tử mở cửa xe ngồi vào chỗ phía sau, Vưu Ứng Nhụy cũng khom lưng đi vào.
Từng chiếc xe hạng sang lái ra khỏi nhà rẽ theo mọi ngả, có vài người ngay cả Huống tử cũng không quen biết, cũng chính là bạn bè của bạn bè, hoặc là bạn bè của bạn bè – bạn bè, tóm lại là quan hệ kéo dài.
Huống tử đặt cánh tay ra ngoài cửa sổ, ngón giữa kẹp điếu thuốc, hắn càng nghĩ càng không nhịn được bật cười.
"Tôi đã nói với cô, biện pháp như thế cũng chỉ có Tam Thiếu nghĩ ra, mới vừa rồi cô không nhìn thấy mặt của những ký giả kia, toàn bộ thành màu gan heo."
Vưu Ứng Nhụy lấy mặt nạ xuống, dường như không thấy hứng thú, cô nhìn bộ dáng của mình trong kính chiếu hậu, trông như một diễn viên hài kịch, nhìn rất tức cười.
Huống tử chú ý thấy cô có điều gì đó không đúng.
"Thế nào?"
"Huống tử, anh là bạn từ nhỏ của Thành Hữu. Chắc hiểu rõ anh ấy lắm phải không?”
Huống tử ra sức hút điếu thuốc, trong tay còn dư lại nửa đoạn tro t.h.u.ố.c lá b.ắ.n ra, đến khắp nơi đều vẩy ra tia lửa, hắn đóng cửa sổ xe lại, ánh mắt sâu xa nhìn Vưu Ứng Nhụy, thần sắc trên gương mặt hơi thay đổi.
“Cô muốn hỏi cái gì?”
"Anh xem anh ấy có yêu tôi không?”
Vưu Ứng Nhụy trực tiếp hỏi, không chút quanh co lòng vòng. Ánh mắt Huống tử xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô chằm chằm.
"Ứng Nhụy, hai năm nay ở bên cạnh chỉ có mình cô”.
Ánh mắt Vưu Ứng Nhụy buồn bã đau thương.