Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 303

Cập nhật lúc: 2025-03-30 11:27:53
Lượt xem: 3

Minh Thành Hữu đứng ở bên cạnh cùng Phó Nhiễm chọn đồng hồ, ngẩng đầu lên thấy Vưu Ứng Nhụy đi qua, hiển nhiên là cô cũng chú ý tới bên này, ánh mắt sa sầm nhìn chằm chằm hai người trong cửa hàng.

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh lùng, nhìn cô cũng giống như nhìn thấy người không quen biết, nhìn sang một bên là Vương Nhứ Đình ở bên cạnh, đang nói chuyện cùng Vưu Ứng Nhụy, thấy hai người trong cửa hàng, bước chân cô ta chợt dừng lại, đưa tay kéo ống tay áo Vưu Ứng Nhụy.

 

"Nhìn kìa!"

 

"Đi thôi."

 

Vưu Ứng Nhụy thu hồi thần sắc, kéo Vương Nhứ Đình tiếp tục hướng về phía trước.

 

"Nhụy Nhụy, tớ nghĩ đến tớ thiếu một chiếc đồng hồ đeo tay, lần trước ở chỗ này thấy thích một chiếc, đi, theo tớ vào xem một chút."

 

Vưu Ứng Nhụy nhíu mày.

 

"Đừng, chúng ta đi mua quần áo trước thôi."

 

Người đã bị Vương Nhứ Đình lôi vào trong cửa hàng, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng động hơi ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững, cũng không chào hỏi, chỉ cúi đầu tiếp tục chọn lựa.

 

"Ui, còn rất ngang ngược."

 

Vương Nhứ Đình khẽ giọng nói bên tai Vưu Ứng Nhụy.

 

"Nhứ Đình, chúng ta đi thôi."

 

Vưu Ứng Nhụy cầm tay Vương Nhứ Đình muốn kéo cô ta ra ngoài, dù sao cũng không phải là cô không biết tính khí của Vương Nhứ Đình.

 

"Nhụy Nhụy, tớ tới để mua đồng hồ đeo tay, cậu kéo tớ làm gì?"

 

Vương Nhứ Đình đi tới bên cạnh Phó Nhiễm, thấy cô đang chọn lựa một cái kiểu dáng nữ.

 

"Cái này hình thức không tệ, cũng lấy cho tôi xem."

 

"Được, chờ chút."

 

Nhân viên phục vụ cầm chiếc giống hệt chiếc Phó Nhiễm đang cầm trong tay đưa cho Vương Nhứ Đình.

 

Phó Nhiễm cầm lên một chiếc khác giao cho nhân viên phục vụ.

 

"Là chiếc này."

 

"Cũng lấy chiếc này cho tôi xem một chút."

 

Vưu Ứng Nhụy giận tái mặt.

 

"Nhứ Đình, cậu làm cái gì

 

"Tớ mua đồng hồ mà, Nhụy Nhụy, cậu xem đi, chiếc này không tệ chứ?"

 

Minh Thành Hữu thuận thế đưa tay ôm eo Phó Nhiễm.

 

"Em ở đây đợi một lát, anh đi tính tiền."

 

"Không cần."

 

Phó Nhiễm nhận lấy hóa đơn nhân viên phục vụ đưa tới.

 

"Đây là em chọn cho Vưu Dữu."

 

Minh Thành Hữu đưa tay đẩy ra ngoài.

 

"Đợi em chọn chiếc khác, anh đỡ phải nghĩ nên mua cái gì."

 

Đột nhiên Vương Nhứ Đình ở bên phát ra một câu.

 

"Giả bộ."

 

Minh Thành Hữu cúi đầu nói mấy câu cùng Phó Nhiễm, ánh mắt liếc sang, cũng chỉ là tùy ý lướt qua, đột nhiên đáy mắt tràn đầy vẻ âm u, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, Vưu Ứng Nhụy vội vàng nháy mắt ý bảo Vương Nhứ Đình đừng mở miệng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-303.html.]

 

Minh Thành Hữu ký hết hóa đơn chuẩn bị rời đi, Vương Nhứ Đình cao giọng.

 

"Tam Thiếu, Phó tiểu thư, mắt của tôi thật tồi, lúc này mới nhận ra hai người."

 

Minh Thành Hữu như cười như không.

 

"Hóa ra là Vương tiểu thư."

 

"Các người cũng tới mua đồ, đồng hồ ở cửa hàng này kiểu dáng rất đẹp, tôi

 

Phó Nhiễm nhận lấy chiếc túi nhân viên phục vụ đưa tới.

 

"Đi thôi."

 

Minh Thành Hữu gật đầu, ôm cô đi ra ngoài, đi qua trước mặt Vương Nhứ Đình thì Phó Nhiễm dừng lại, cầm túi lên khẽ giơ giơ trước mặt cô ta.

 

"Lần tới nhìn trúng đồ phải thừa dịp mua sớm, mắt vụng về thì không sao, nhanh tay là được."

 

Vương Nhứ Đình tức giận mặt đỏ bừng, đưa tay chỉ chỉ hai bóng lưng rời đi, Vưu Ứng Nhụy đánh vào tay của Vương Nhứ Đình, xoay người đi sang phương hướng khác.

 

"Nhụy Nhụy."

 

Vương Nhứ Đình đuổi theo Vưu Ứng Nhụy.

 

"Cậu làm gì thế, làm tay tớ đau chết."

 

"Nhứ Đình, là cậu cố ý, một hai lần còn chưa tính."

 

Vưu Ứng Nhụy khoanh tay trước ngực.

 

"Cậu rõ ràng muốn trút giận cho tớ, nhưng bây giờ đang tính toán chuyện gì? Cậu hãy thành thật nói cho tớ biết, có phải chính cậu thích Tam Thiếu hay không?"

 

"Cậu nói cái gì vậy? "

 

Vương Nhứ Đình dứt khoát dậm chân.

 

"Cậu. . . . . . Nhụy Nhụy, làm sao cậu nói chuyện kiểu đó chứ?"

 

"Nếu không tớ rất khó tìm được lý do hợp lý để giải thích cho hành động như vậy của cậu."

 

"

 

Vương Nhứ Đình khó có thể tin nổi nhìn cô chằm chằm.

 

"Tớ không vì cậu thì vì ai?"

 

"Ai biết được."

 

Vương Nhứ Đình tức tối vung tay ra.

 

"Nếu nói như vậy thì coi như không có gì, coi như tớ ăn no rỗi việc đi."

 

Vưu Ứng Nhụy thấy Vương Nhứ Đình tức giận, cô xoay người đi về phía bên kia, bước chân không khỏi tăng nhanh, trong lòng cảm thấy bị đè nén nặng nề tới thở không nổi.

 

Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đi đến đứng ở trước thang máy, Minh Thành Hữu như cười như không, ngón trỏ chỉ chỉ cô.

 

"Để làm gì?"

 

"Miệng lưỡi rất lợi hại nha."

 

Vưu Ứng Nhụy thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm vừa nói vừa cười lên đến lầu ba, cô đứng ở cửa cầu thang, bước đi khó khăn, mãi không thể bước tiếp.

 

"Này, thật ngại, xin nhường nhường."

 

Giọng nói có vẻ không kiễn nhẫn truyền đến từ phía sau.

 

Vưu Ứng Nhụy lùi lại một bước, hai bóng người đã biến mất không thấy trong tầm mắt nữa.

Loading...