Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 300
Cập nhật lúc: 2025-03-30 11:27:21
Lượt xem: 5
Giọng nói không nặng không nhẹ, cũng khó nghe ra giận hay vui, Phó Nhiễm tức giận thu tay lại.
"Mắc mớ gì tới anh."
Minh Thành Hữu thấy khó chịu, thấy Phó Nhiễm xị mặt xuống, hắn cười đi tới gần.
"Rất đẹp mắt, đặc biệt là khi mặc cho một mình anh ngắm."
Có thể tự hào về mình như vậy sao?
Phó Nhiễm kéo khăn quàng cổ lên, Minh Thành Hữu dắt tay cô đi tới xe.
"Chúng ta đi ăn cho đầy bụng trước đã".
Phó Nhiễm đi bên hắn, nhưng lại không hất tay hắn ra, Minh Thành Hữu cũng không nhận ra ngay là hôm nay Phó Nhiễm có chút khác lạ, mỗi lần hắn cầm tay cô đều sẽ bị cô giật lại. Nên lần này hắn dứt khoát cầm thật chặt không cho cô
Minh Tam thiếu này, có một thói quen không sửa được, bữa cơm đơn giản cũng sẽ tìm một nhà hàng thật tốt, Phó Nhiễm ngồi ở cửa sổ lầu hai, xung quanh là những trung tâm thương mại lớn. Đây gọi là một nơi hiếm thấy, cô dùng muỗng khuấy chén cháo tổ yến, Minh Thành Hữu ngồi đối diện lại đang ăn rất nồng nhiệt.
"Tổ yến chính là nước miếng của chim yến đi?"
"Khụ - -"
Minh Thành Hữu quay mặt, nhanh chóng rút khăn giấy trên bàn che lại khóe miệng, con ngươi hẹp dài của hắn nhìn Phó Nhiễm, có lẽ thật sự bị sặc, khuôn mặt đỏ ửng. Phó Nhiễm múc một muỗng cho vào miệng.
"Tại sao phản ứng dữ vậy, tôi đâu có nói không thể ăn."
Minh Thành Hữu ho nhẹ vài tiếng, buông chiếc muỗng trong tay ra, hai tay để lên mép bàn.
"Gọi là tổ yến vì cái này là nước bọt ngưng tụ cùng lông chim yến vàng kết vào nhau mà tạo thành chỗ ẩn thân, sau đó lấy ổ của chúng xuống chế biến lại ..."
Minh Thành Hữu cười cười xem xét sắc mặt Phó Nhiễm. "Em thật không thấy buồn nôn à?"
"Không phải là bổ dưỡng sao?"
Phó Nhiễm chỉ chỉ chén cháo tổ yến bên cạnh hắn.
"Anh nghĩ rằng tôi và anh giống nhau. Nếu đã ăn vào trong miệng còn quan tâm được tạo thành từ cái gì, nếu thật sự muốn tìm hiểu, không có mấy thứ có thể ăn."
Minh Thành Hữu gọi cho cô mấy món, ăn xong điểm tâm hai người ra khỏi nhà hàng. Phó Nhiễm bị hắn nắm tay, cả hai đi đường dành riêng cho người đi bộ. Giờ cũng đã hơn 9 giờ, lúc nãy hai người xuất phát hơi muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-300.html.]
Bọn họ đi dạo không mục đích khắp nơi cảm giác được mồ hôi ở lòng bàn tay. Chẳng biết tại sao có chút khẩn trương, điểm khởi đầu lần này thật không giống như lần trước.
Có ảnh hưởng tâm lý như vậy, trong lòng thấy nhảy nhót không thể gọi tên. Minh Thành Hữu thỉnh thoảng nói gì đó với cô, đi lẫn trong đám người đông đúc qua lại, thật giống như một đôi tình nhân bình thường.
Đi qua một tiệm kim hoàn, những ngày cuối năm chuẩn lễ mừng năm mới làm ăn thật tốt, đông như lễ hội. Phó Nhiễm lơ đãng nhìn, ánh mắt nhìn thấy Triệu Lan đang cùng Minh Tranh đi tới.
Trong tay hắn mang theo túi đựng hộp trang sức rất to, bên ngoài in tên cửa hàng cao cấp màu vàng. Nhận thấy Phó Nhiễm đang đi rất chậm lại, Minh Thành Hữu cũng dừng bước theo, quay đầu lại đụng vào tầm mắt Minh Tranh đang nhìn tới.
Minh Tranh nhìn hai người họ đang nắm tay nhau, Phó Nhiễm nhìn về phía Triệu Lan đang đứng ở bên cạnh hắn. Cô gặp Triệu Lan tổng cộng được hai lần, một lần ở lễ tang của Minh Vân Phong, lần khác là ngày Lý Vận Linh mang tro cốt của Minh Vân Phong đi...
Mới có mấy tháng ngắn ngủi, một người có thể trở nên gầy gò như vậy, dù đã mặc áo lông nhưng vẫn không che giấu được. Xương hai bên gò má lồi lên rõ ràng, hai bên tóc mai đã thấy bạc trắng.
Phó Nhiễm không kìm lòng được nắm c.h.ặ.t t.a.y Minh Thành Hữu, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Minh Thành Hữu tự nhiên thấy cô không giãy giụa, hắn cũng cười một tiếng với Phó Nhiễm. Hai bên dường như đang giằng co, cuối cùng vẫn là Triệu Lan phá vỡ tình hình căng thẳng này.
"Thành Hữu, hai đứa cũng đi dạo phố sao?"
Hai đỉnh chân mày Minh Thành Hữu dần dần nhíu lại, ánh mắt chỉ lạnh lùng liếc qua bà, không muốn mở miệng, đáy mắt khinh thường cùng căm hận lan tràn trên gương mặt tuấn tú.
Phó Nhiễm khó nén được đau lòng, cô rút tay ra, cánh môi nhẹ mở.
"Bác gái ra ngoài đặt mua hàng tết sao?"
"Ừ. "
Triệu Lan đối với biểu hiện lạnh nhạt của Minh Thành Hữu giống như đã luyện thành thói quen.
"Minh Tranh khó có được ngày rảnh rỗi đi cùng ta."
"Cũng đúng ."
Lúc này Minh Thành Hữu lại chen vào một câu.
"Ăn một mạch thành người mập mạp cũng không sợ nghẹn họng."
Tầm mắt Minh Tranh từ trên mặt Phó Nhiễm thu hồi.
"Đó là đương nhiên!! Thực lực của mình như thế nào chính mình rõ nhất."
Triệu Lan đưa tay kéo Minh Tranh, ý bảo hắn đừng nói qua nói lại với Minh Thành Hữu. Thần sắc bà lúc này tràn đầy do dự, Minh Thành Hữu có nhìn cũng không muốn nhìn thấy hai người. Triệu Lan khẩn trương hai tay nắm chặt vạt áo.