Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:24:54
Lượt xem: 2

Thẩm Tố Phân nghe vậy, tầm mắt càng hạ thấp xuống.

 

Phạm Nhàn cầm túi xách tay đặt trên bàn lên.

 

"Mẹ phải trở về rồiNhuỵ Nhuỵ, con đưa mẹ ra ngoài đi."

 

Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ vẫn hồi hộp, ánh mắt quét về phía Thẩm Tố Phân vẫn đang cúi đầu như cũ.

 

Phạm Nhàn và Vưu Ứng Nhuỵ ra khỏi nhà. Vưu Ứng Nhuỵ liền kéo tay Phạm Nhàn, thấy xe của ở Phó gia dừng cách đó không xa.

 

"Mẹ, con với mẹ đi dạo một chút thôi."

 

"Không cần!! "

 

Phạm Nhàn dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía trước.

 

"Nhuỵ Nhuỵ. . . . . ."

 

Lòng Ứng Nhuỵ trầm xuống một lần nữa, thấp thỏm mở miệng.

 

"Mẹ?"

 

"Con còn thích Thành Hữu chứ?"

 

Sắc mặt Vưu Ứng Nhuỵ sợ hãi, cô không biết đến tột cùng thì Thẩm Tố Phân cùng Phạm Nhàn nói được bao nhiêu.

 

"Mẹ, lời này có ý gì?"

 

"Cha mẹ con nói chuyện cùng Tiểu Nhiễm, đừng nói với ta là con không có liên quan. Con lúc nào cũng nói buông tình cảm này xuống, tại sao tới bây giờ còn làm ra như vậy? Nhuỵ Nhuỵ, bây giờ cuộc sống của con cũng rất tốt, như vậy không đáng làm tổn thương người khác."

 

Ngón tay được sơn vẽ của Vưu Ứng Nhuỵ cong lên, đầu ngón tay đ.â.m vào lòng bàn tay.

 

" Mẹ."

 

Trong lòng cô liền thấy khó chịu, trước kia Phạm Nhàn chỉ biết bà nói cô là bảo bối của bà. Bây giờ vì chuyện của Phó Nhiễm, bà lại nói chính cô khiến trong lòng bà thấy

 

Trong lòng Phạm Nhàn còn có đứa con gái này sao?

 

Nghe lời bà nói, hẳn là Phạm Nhàn đã biết.

 

Vưu Ứng Nhuỵ thấy Phạm Nhàn bước xuống thềm đá, cô đuổi theo cầm được tay Phạm Nhàn.

 

"Mẹ, con sai rồi, con sai rồi. Mẹ tha thứ cho con đi, con không có tâm tư khác, càng không muốn cố ý phá hoại. Con thầm thích hắn nhiều năm như vậy, chỉ là. . . . . . Chỉ là trong lòng thủy chung không cách nào buông tay. Tiểu Nhiễm ban đầu dễ dàng rời hắn đi, hôm nay vẫn còn có thể ngang nhiên hưởng thụ sự đối đãi tốt của hắn. Con thật sự không có tâm tư khác... Mẹ con nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi, đừng trách con."

 

Vưu Ứng Nhuỵ dùng sức lôi cổ tay Phạm Nhàn, hận không thể quỳ xuống ngoài đường phố. Phạm Nhàn nghĩ đến cô nhiều năm qua vẫn không thay đổi với phần tình cảm này, trong lòng bà liền mềm xuống. Một tay đỡ Vưu Ứng Nhuỵ đứng dậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-297.html.]

"Nhuỵ Nhuỵ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."

 

"Mẹ, con hiểu biết rõ. Con với Thành Hữu thật sự buông xuống rồi, là con bị ma quỷ ám ảnh. Con sai lầm rồi, về sau sẽ không bao giờ nữa có chuyện như vậy xảy ra nữa. Con thề !! "

 

Phạm Nhàn giơ tay lên khẽ vuốt tóc Vưu Ứng Nhuỵ.

 

"Con hãy thành thật nói cho ta biết, có phải bên nhau không vui?"

 

Vưu Ứng Nhuỵ ra sức lắc đầu.

 

"Mẹ, hắn đối với con rất rất tốt. Nhưng vẫn là trong lòng không hề yêu thương. Bây giờ nghĩ lại càng thêm cảm thấy có lỗi với hắn. Mẹ yên tâm, con thật sự rất hạnh phúc."

 

Dù sao ở bên cạnh hai mươi năm, không phải ruột thịt cũng coi là một phần con gái.

 

Phạm Nhàn hoàn toàn không còn lại khí thế như mới vừa đối với Thẩm Tố Phân, giọng nói bà nhẹ nhàng.

 

" Nhuỵ Nhuỵ, ta tin tưởng không phải là con cố ý. Chuyện này đến đây chấm dứt, ta hi vọng con cùng Tiểu Nhiễm đều có thể tìm được hạnh phúc của mình."

 

Vưu Ứng Nhuỵ đưa Phạm Nhàn ngồi vào bên trong xe, nhìn tài xế lái xe ra khỏi khu nhà.

 

Chiếc xe Mercedes màu đen trong mắt cô từ từ đi xa, Vưu Ứng Nhuỵ lau nước mắt, trong lòng hướng tới Phạm Nhàn vừa rời khỏi hỏi - Mẹ, nếu như hạnh phúc của con cùng Phó Nhiễm đều cùng là một người đàn ông thì sao đây?

 

Cô vào trong nhà, Thẩm Tố Phân lo lắng đi tới.

 

"Nhuỵ Nhuỵ không sao chứ? Mẹ.. . . . . ."

 

Vưu Ứng Nhuỵ liếc bà một cái, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

 

"Không được việc lại còn thất bại."

 

Thẩm Tố Phân mở miệng giải thích.

 

" Mẹ cũng không nó cái gì i, thật đấy".

 

"Bà chưa nói?"

 

Vưu Ứng Nhuỵ trầm giọng hỏi ngược lại.

 

"Bà chưa nói làm sao mẹ tôi biết? Bà cũng không nhìn một chút nơi này là ai mua cho bà, thiếu chút nữa bà làm hư chuyện của tôi rồi biết không?"

 

Cô mở miệng một tiếng mẹ tôi, Thẩm Tố Phân uất ức khóc ra thành tiếng, rốt cuộc ai mới là mẹ ruột của nó?

 

Phó Nhiễm rời giường, cô ngồi ở trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra tìm hộp trang sức đặt trong góc. Nghĩ đến điều tối hôm qua Minh Thành Hữu nói, quả thật là bọn họ trực tiếp đến với nhau chứ không qua quá tiếp xúc yêu đương.

 

Cô lấy chiếc nhẫn đính hôn bên trong hộp trang sức ra, Phó Nhiễm gối mặt lên cánh tay, đưa chiếc nhẫn trong tay giơ cao tới cửa sổ, ánh mặt trời làm chiếc nhẫn chói sáng đẹp mắt, Phó Nhiễm nhếch khóe miệng mỉm cười, cô còn chưa chính thức nói qua lời yêu, nói không ngây thơ mong ước thì nhất định là giả.

 

Phạm Nhàn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con gái ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn mỉm cười, bà đi tới trước mặt Phó Nhiễm, thừa dịp cô không chú ý cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô.

Loading...