Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-03-28 19:08:30
Lượt xem: 2

" Cô như vậy tôi không thể xử lý tốt miệng vết thương, có đau như vậy sao?"

 

Thực tập sinh bị một sức mạnh kéo đến bên cạnh.

 

"Con mẹ nó, cậu tốt nghiệp trường nào vậy?"

 

Phó Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, dường như lần đầu tiên sau hai năm cô nghe Minh Thành Hữu nói lời thô tục.

 

"Có phải cậu coi là người như t.h.i t.h.ể bị giải phẫu trong phòng thí nghiệm, không biết đau đúng không?"

 

"..."

 

Phó Nhiễm trừng mắt lên, lời nói này sao nghe không thấy thoải mái chút nào.

 

Minh Thành Hữu đưa tay lấy công cụ trên khay ra, kéo ghế ngồi vào chỗ đối diện Phó Nhiễm, nói với bác sĩ thực tập.

 

" Đi ra ngoài, vướng chân vướng tay."

 

"Đừng

 

Phó Nhiễm nào dám làm phiền vị gia gia này, đây không phải là vung muối lên miệng vết thương sao, cô tức giận hướng Minh Thành Hữu nói.

 

"Anh cũng không phải bác sĩ, càn rỡ phá rối làm gì?"

 

Minh Thành Hữu dùng sức níu tay cô lại, gắp một miếng bông sát trùng lên, không rửa sạch ngay, hắn xích tới gần cánh tay bị thương của cô, cẩn thận thổi nhẹ, nhẹ nhàng nhưng hơi lạnh ngược lại giảm không ít cảm giác đau đớn, hắn dùng miếng bông dè dặt lau nhiều lần như thế.

 

Bác sĩ thực tập đứng ở bên cạnh ‘ quan sát ’, khóe miệng không ngừng run rẩy. Cậu ta mà học bộ dáng của Minh Thành Hữu, cô bạn gái nhỏ mới quen của cậu ta không xông thẳng vào mới là lạ.

 

Băng bó vết thương xong đi ra ngoài, Minh Thành Hữu đưa phim ra, bác sĩ Tống nhìn hồi lâu không nói lời nào, ban đầu Phó Nhiễm cảm thấy chỉ là bị thương ngoài da, nhưng thấy khuôn mặt bình tĩnh của ông, trong lòng Phó Nhiễm không khỏi thấy thấp thỏm theo thần sắc biến hoá của ông.

 

Bác sĩ Tống nâng mắt kính lên.

 

"Ngược lại không có đáng ngại, nhưng cần phải nằm lại một đêm trong bệnh viện để quan sát, truyền vài bình nước giảm nhiệt."

 

Phó Nhiễm giật mình.

 

" Nằm viện sao? Có thể truyền nước xong về nhà được không? Ngày mai lại đến cũng được."

 

"Không được!"

 

Đừng nghĩ bác sĩ Tống nói chuyện không nóng không lạnh, nhưng con mắt rất sắc bén, ông liếc qua thấy nét mặt Phó Nhiễm không tình nguyện.

 

"Đây là vì muốn tốt cho cô, nhiều cô gái xinh đẹp cũng bị như vậy nhưng bị nhiễm trùng nên phải cắt bỏ, chẳng phải tất cả trách nhiệm thuộc về tôi sao?

 

Phó Nhiễm chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sao nói xong lại nghe mùi m.á.u tanh như vậy.

 

"Bảo em ở thì em ở đi, không phải chỉ một đêm thôi sao?"

 

Minh Thành Hữu nhận lấy cuộn phim từ tay bác sĩ Tống.

 

"Đi, đi làm thủ tục nhập viện."

 

Phó Nhiễm cực kỳ không tình nguyện ra khỏi phòng khám, nhìn từ xa thấy có người mặc áo khoác trắng đi tới bắt tay với Minh Thành Hữu, hắn xoay người không biết nói gì đó chỉ chỉ Phó Nhiễm, đợi khi cô đến gần, chỉ nghe được một câu nói lọt vào trong tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-288.html.]

 

"Chúng tôi muốn ở đây một đêm, anh sắp xếp phòng."

 

Phó Nhiễm trào máu, nhìn tới đáy mắt bác sĩ vui vẻ mập mờ.

 

"Tam thiếu mà cần, tất nhiên phải là tốt nhất."

 

Trước sau cùng lắm là một phút đồng hồ, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi vào khu phòng bệnh, cái gọi là phòng bệnh ở lầu năm, mở cửa đi vào, nếu không phải là ngửi thấy mùi sát trùng không tẩy hết được, thiếu chút nữa Phó Nhiễm cho rằng cô đi vào phòng cao cấp trong khách sạn.

 

Vách tường cũng không phải là màu trắng đặc trưng của bệnh viện, phòng khách, phòng ăn, toilet đầy đủ mọi thứ, Minh Thành Hữu đi vào trước ngó xem xung quanh.

 

"Phòng này cũng không tệ lắm, ở đây một đêm cũng không khiến em thấy khó chịu."

 

"Tôi cảm thấy không cần phải nằm viện".

 

Phó Nhiễm đứng ở cửa kiên trì. "Bác sĩ Tống cứ thổi phồng sự việc đi."

 

Minh Thành Hữu dẫn cô đi vào

 

"Anh đã nói với em, lời này nói trước mặt anh thì không sao, bác Tống là bạn bè nhiều năm với cha anh, lại là người có vai vế ở khoa chỉnh hình, nếu ông ấy nghe thấy em nói như vậy không phải là nổi cáu hận không thể bóp c.h.ế.t em."

 

Bác sĩ Tống đang ở trong phòng làm việc lắc lắc đầu, ngược lại điều ông muốn nhất là bóp c.h.ế.t Minh Thành Hữu.

 

Tiếng tăm cả đời của ông nha, là hành nghề y cứu người nha.

 

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, nhớ tới túi xách của mình còn ở trên xe.

 

" Anh về trước đi."

 

Minh Thành Hữu mở ti vi.

 

"Anh ở đây với em."

 

"Đợi tí nữa tôi bảo mẹ tôi đến là được."

 

"Mẹ em còn không lo lắng bằng anh. Ở đây còn rất lo lắng, không có tâm tư nghĩ đến lễ mừng năm mới."

 

Đang nói chuyện, phía ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

 

Tiến vào là hai nữ y tá, một người đẩy chiếc xe, ở trên để bình nước biển cùng nhiệt kế v.v.. Người còn lại cầm một bộ quần áo bệnh nhân đi đến trước mặt Phó Nhiễm.

 

"Thay y phục ra chuẩn bị truyền nước biển."

 

Tay trái cô bao bọc giống như cái bánh chưng, đừng nói là bộ áo lông, mà ngay cả cởi quần cũng đều là việc khó.

 

Y tá đem quần áo bệnh nhân thả lên trên giường cô, người còn lại đi đến bên cạnh kiểm tra thuốc.

 

Minh Thành Hữu đi qua, nói với hai cô y tá.

 

"Các người đi ra ngoài, da mặt cô ấy mỏng không thể thay quần áo trước mặt người khác."

 

Phó Nhiễm giương mắt lên nhìn hắn. Minh Thành Hữu lấy bộ quần áo bệnh nhân ra.

 

"Anh thay giúp em."

Loading...