Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-03-26 18:49:48
Lượt xem: 2

La Văn Anh lấy cây kéo ra cắt sợi dây ở giữa, cũng tiện tay mở đèn ra. Đột nhiên ánh sáng tới chói mắt, cũng chẳng qua là mới tắt đèn một thời gian ngắn, vậy mà cũng không thấy quen. Cô đem d.a.o cắt bánh ngọt đưa cho hắn, từ đầu đến cuối Minh Tranh hơi nhếch môi, về sau, điên cuồng uống rất nhiều rượu.

 

La Văn Anh đỡ Minh Tranh lảo đảo nghiêng ngả đi ra khỏi Lãi Viên, gió đêm tê lạnh vô cùng, dội thẳng vào cổ áo, một tay ôm lấy thắt lưng Minh Tranh, lòng bàn tay chạm đến eo của hắn, bỗng có cảm giác mặt đỏ bừng.

 

"Sớm biết như vậy sẽ để một mình anh đi ra ngoài, nhân viên phục vụ gặp anh say thành ra như vậy, nói không chừng nghĩ anh là kẻ lang thang không chứa chấp."

 

"Nói xấu sau lưng người khác cũng không hay."

 

Minh Tranh ngẩng đầu lên, hơi thở nóng rực phả vào cổ La Văn Anh, hắn chỉ là uống nhiều, cũng không đến nỗi uống rượu say.

 

"Chỉ là muốn đem bộ dáng này của anh mà rơi vào diễn đàn của công ty khẳng định là rất phấn khích, những cô gái trẻ hay tám chuyện nhìn thấy anh như vậy, nói sao có thể nhìn thấy anh như vậy chứ? Còn không phải là điên rồi."

 

La Văn Anh cảm giác lực bất tòng tâm, một người đàn ông lúc nào cũng từ tốn, lại cứ chỉ trích châm biếm cô như vậy.

 

"Nói rõ ràng một chút."

 

Giọng nói Minh Tranh không rõ ràng.

 

"Hiện tại anh không đứng đắn ở chỗ nào hả?"

 

"Tôi chỉ nói trong ngày thường anh quá nghiêm chỉnh thôi."

 

La Văn Anh đưa Minh Tranh ra hướng bãi đậu xe.

 

"Lão đại, anh còn có thể lái xe

 

"Thử xem đã."

 

La Văn Anh đi tới trước xe của mình, cũng không dám để Minh Tranh thử thật.

 

"Tôi đưa anh trở về, nhanh lên xe."

 

Minh Tranh nhoài người nằm ở mui xe, La Văn Anh mở cửa xe muốn ngồi vào.

 

"Ở đó làm gì, đi mau!"

 

Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

 

La Văn Anh trở lại bên cạnh Minh Tranh, ghé vào nhìn kỹ, hoàn toàn bất ngờ.

 

Như vậy mà cũng có thể ngủ?

 

Gương mặt tuấn tú dán vào mui xe lạnh như băng, khoanh hai tay lại, tướng ngủ thật trái ngược.

 

Hai mắt hắn nhắm chặt, La Văn Anh vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.

 

"Minh Tranh, đi thôi!"

 

Thân thể hắn hơi nghiêng, hướng sang bên cạnh, hắn đang cho là trên giường lớn ở nhà đấy.

 

La Văn Anh kêu lên, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay ôm lấy hông của hắn, bước chân chuyển qua phía sau hắn, như vậy mới coi là miễn cưỡng ôm hắn vững chắc,

 

Minh Tranh giống như đem sức nặng toàn thân áp đến trên người cô, cô mở cửa xe, cố gắng hết sức đem hắn nhét vào ghế lái phụ.

 

Trong lúc mơ hồ Phó Nhiễm mở mắt ra xem, thấy trong màn ảnh phát hình đọan phim như lúc trước.

 

Minh Thành Hữu vỗ vỗ mặt của cô ý bảo cô tiếp tục ngủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-264.html.]

Cô đã ngủ rất lâu, tỉnh lại phát hiện thấy hắn vẫn đang xem bộ phim kia, cô khẽ xoa khóe mắt, cầm lấy Coca trên bàn nhấp một hớp.

 

"Ngủ sao? Đi ngủ tiếp thôi."

 

Nghỉ ngơi một hồi quả nhiên tinh thần thấy phấn chấn.

 

"Mấy giờ rồi?"

 

"Còn sớm."

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm vào màn ảnh, Phó Nhiễm nhìn lại theo tầm mắt của hắn, nhìn sau nửa phút, loáng thoáng cảm thấy đoạn này rất quen thuộc, cô đã xem qua.

 

Phó Nhiễm bỏ lon coca trong tay ra, đưa tay lấy điện thoại di động ra từ trong túi.

 

Rạng sáng, 12h 20’.

 

Đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, tựa như sợ nhìn sai, lại nhìn hướng đồng hồ treo trong rạp chiếu bóng.

 

Vẫn là 12h 20’.

 

Đầu óc nhanh chóng tỉnh táo, cũng có thể hiểu là chuyện gì đã xảy ra.

 

Phó Nhiễm gì đó nhét vào trong túi, cũng không thèm nhìn tới Minh Thành Hữu lấy một cái, đứng dậy muốn rời đi.

 

Minh Thành Hữu giữ chặt cổ tay cô.

 

"Đi đâu?"

 

"Trở về!"

 

Cô vung tay một cái, vung tay Minh Thành Hữu đang lôi kéo, Phó Nhiễm chống tay, đôi chân đi ra ngoài không chút chậm trễ.

 

Minh Thành Hữu chạy đuổi theo ngay sau đó.

 

Bọn họ giống như là lôi lôi kéo kéo ra khỏi rạp chiếu bóng, xe của Phó Nhiễm còn dừng ở nhà hàng ăn cơm tối kia, cô đi về phía đầu đường muốn đi đón xe.

 

Minh Thành Hữu níu lại cánh tay của cô.

 

"Anh đưa em về nhà."

 

"Tôi không phải là về nhà!"

 

Phó Nhiễm chợt cất giọng, trong lời nói gay gắt khiến Minh Thành Hữu hơi giật mình, cũng không nghĩ là sẽ cô phát hỏa như vậy.

 

"Em làm sao vậy?"

 

Hắn nhíu chặt mi tâm, mặt cũng bắt đầu hiện đầy âm u.

 

"Minh Thành Hữu, anh làm như vậy không phải là muốn cho tôi bỏ qua thời gian, có hứng thú như vậy sao? Nói cho cùng cũng chỉ là phần quà tặng mà thôi, phải cần tới anh hao tổn tâm tư sao?"

 

"Em cũng nói không có ý nghĩa, vậy em để ý như vậy làm gì?"

 

Phó Nhiễm cắn chặt thịt môi, đau đớn nhắc nhở lý trí của cô, cô chán nản mệt mỏi, đứng tại chỗ.

 

"Hắn là. . . . . ."

 

Phó Nhiễm dừng một chút, nói tiếp.

 

"Ca ca của anh!"

Loading...