Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 262

Cập nhật lúc: 2025-03-26 18:49:16
Lượt xem: 1

Bánh ngọt dâu tây trôi từ cổ họng xuống dạ dày, Minh Thành Hữu trả đĩa lại cho Phó Nhiễm, rút khăn ướt lau lại khoé miệng.

 

"Vẫn là rất khó ăn!"

 

"Đâu có để cho anh ăn nhiều".

 

Hắn nhìn đồng hồ ở cổ tay trái, thình lình thốt lên một câu.

 

" Phó Nhiễm, ngày trước em đọc được tin tức nói anh với Trần Lam Diễm đứng ở ngoài đường hôn nhau. Có phải em ghen không?"

 

Ánh mắt hắn như đuốc, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô không cho cô có cơ hội trốn tránh. Phó Nhiễm đẩy dĩa ra, hai tay đặt ở mép bàn.

 

" Anh nhìn thấy tôi đang ghen sao?"

 

Ánh mắt cô bình tĩnh, nếu lúc ban đầu sau khi thấy tin tức này Minh Thành Hữu lại hỏi những lời này, chắc chắn cô sẽ bị hắn nói trúng tim đen, nhưng có đầy đủ thời gian để giảm bớt, Minh Thành Hữu có dò xét thế nào cũng không nhìn ra suy nghĩ ngày đó của Phó Nhiễm.

 

"Lúc ở trong thang máy ánh mắt em nhìn anh và Trần Lam Diễm như hận không thể ăn tươi nuốt sống được vậy".

 

Phó Nhiễm nín cười.

 

"Tôi lại không chú ý, đi thang máy hay có thói quen tập trung tinh thần, anh nhìn trộm tôi làm gì?"

 

Minh Thành Hữu bật cười, lắc đầu.

 

"Ăn nói khá hay, không đấu lại em."

 

Phó Nhiễm lấy điện thoại di động ra xem đồng hồ.

 

"Chúng ta trở về đi thôi?"

 

Quà tặngcho Minh Tranh vẫn còn trong tay, nghĩ đến giọng nói thất vọng của hắn trong điện thoại, trong lòng Phó Nhiễm liền thấy áy náy.

 

Minh Thành Hữu nhìn Phó Nhiễm mất hồn, trong lòng tự nhiên nghĩ là có liên quan tới Minh Tranh.

 

Hôm nay là sinh nhật Minh Tranh.

 

"Chúng ta đi xem phim chứ?"

 

"Hôm khác đi".

 

Phó Nhiễm cầm túi xách lên, bàn tay sờ đến món quà mua tặng Minh Tranh đặt ở bên trong. Bây giờ không chừng hắn đang ăn tối cùng Triệu Lan. KhoéMinh Thành Hữu đang nâng lên chậm rãi hạ xuống, tặng quà cho hắn, cùng lắm cũng chỉ vì lòng cảm kích, cô đứng ngồi không yên, không phải vì lo lắng đã bỏ qua sinh nhật của Minh Tranh sao.

 

"Phó Nhiễm."

 

Hắn khẽ gọi cô. Cô đã đứng dậy muốn đi.

 

"Chờ tới sinh nhật anh, em cũng sẽ lo lắng cho anh như vậy phải không? Anh nhất định dành thời gian cả ngày để đi chơi với em."

 

Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu nâng lên, Phó Nhiễm đứng lại ở trước bàn, ánh mắt kịp chạm đến đáy mắt chờ đợi của hắn.

 

Tim bỗng dưng mềm xuống, không nói ra được buồn bã, thế nào cô lại quên hôm nay mới là sinh nhật Minh Thành Hữu? Là một ngày nên thuộc về hắn, lần đầu tiên Minh Thành Hữu có thể có sinh nhật đúng ngày.

 

Tay Phó Nhiễm nắm túi xách chậm rãi buông ra, cô như đang giãy giụa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-262.html.]

"Trước 11h tối , tôi phải về nhà."

 

" Được"!

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu như một đám lửa, đôi mắt đào hoa khẽ giương lên. Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu tới rạp chiếu bóng, cô đi mua bắp rang bơ và Coca cola, đây là lần đầu cô cùng Minh Thành Hữu tới chỗ thế này.

 

Trước kia cô luôn cho rằng đi xem phim chỉ dành cho những đôi tình nhân yêu nhau, hơn nữa ở Y Vân thủ phủ có rạp chiếu phim nhỏ, chưa từng nghĩ bọn họ cũng có ngày chen vào đây tham gia náo nhiệt.

 

Minh Thành Hữu mua vé xong đi tới, nhận lấy đồ trong tay Phó Nhiễm, tìm chỗ ngồi mới biết là Minh Thành Hữu mua vé VIP. Chỗ ngồi có ngăn cách, mà ngay tầm mắt.

 

Trong phòng bao ở Lãi Viên.

 

La Văn Anh giật mình nhìn món ăn đầy trên bàn, nhân viên phục vụ đặt sừng món trên bàn, lại nói tên từng món ăn. Minh Tranh phất tay, ý bảo người nhân viên phục vụ ra ngoài. La Văn Anh cầm chiếc đũa lên gõ vào cái chén.

 

"Chỉ có hai chúng ta?"

 

Minh Tranh dựa vào thành ghế, gương mặt toát lên vẻ cô đơn.

 

"Đúng."

 

"Nếu là sinh nhật của anh, sao không đi cùng mẹ?"

 

Minh Tranh liếc nhìn la Văn Anh.

 

"Thì ra là em biết."

 

Có lòng nhớ tới thì cũng chỉ là ngày sinh nhật mà thôi, nhưng nếu vô tâm thì chỉ là con số không hề có chút ý nghĩa nào.

 

La Văn Anh lấy ra một hộp quà từ trong túi đưa cho hắn.

 

"Sinh nhật vui vẻ."

 

Minh Tranh cũng không đưa tay ra nhận ngay lập tức, hn ngắm nhìn La Văn Anh thật lâu.

 

"Buổi trưa mẹ có gọi anh về nhà ăn cơm, bà nói buổi tối anh sẽ có hẹn, không chiếm lấy thời gian của anh."

 

La Văn Anh tự nhiên cũng có thể nghĩ đến cuộc hẹn với ai.

 

Minh Tranh không muốn sinh nhật chỉ có một mình. Cho nên mới mời cô.

 

Ăn được một nửa, La Văn Anh đi ra ngoài.

 

Trở lại thấy Minh Tranh mở hộp quà ra hướng tơi cô giơ giơ lên, khóe miệng vẽ lên nụ cười.

 

"Cám ơn."

 

Là cà vạt, dù sao từng sống chung với nhau, điều hắn thích ít nhiều cô cũng hiểu. La Văn Anh ngồi lại vào chỗ cũ.

 

" Ăn cơm đi, ngày ngày không ăn cơm đúng giờ quả thật là một bi kịch."

 

Minh Tranh hiển nhiên không có khẩu vị, nhân viên phục vụ thỉnh thoảng mang thức ăn vào, không ít món được đưa lên trước mặt, đũa còn chưa kịp gắp, còn nguyên đĩa đã bị bưng ra.

 

La Văn Anh thở dài nói

 

"Lãng phí."

Loading...