Thu Hà, cái tên trở thành một vết gợn khó chịu trong cuộc sống của từ lâu khi cô xuất hiện cửa nhà. về sự tồn tại của cô , theo dõi những dấu vết mờ nhạt mà Trương Hoài để .
Cô là một cô gái trẻ, vẻ ngoài khá bình thường, quá nổi bật. ánh mắt cô ẩn chứa một sự ngây thơ giả tạo, một vẻ yếu đuối khiến đàn ông che chở.
Trương Hoài từng với rằng cô là một đáng thương, một bông hoa cần bảo vệ. Anh dùng những lời lẽ hoa mỹ để biện minh cho sự phản bội của .
từng thấy cô một vài ở công ty Trương Hoài. Cô luôn nở nụ tươi tắn, cúi đầu chào với vẻ tôn trọng giả dối.
cô là vợ của Trương Hoài. cô vẫn cố tình phớt lờ sự thật đó, chìm đắm trong ảo mộng tình yêu vụng trộm.
Có lẽ cô nghĩ, chỉ cần Trương Hoài vẫn giữ vỏ bọc, cô sẽ phán xét. Hoặc thể, cô đơn giản là quá ích kỷ để quan tâm đến cảm xúc của khác.
Những tin nhắn mùi mẫn giữa Trương Hoài và Thu Hà mà vô tình , đầy những lời thề thốt, những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng.
“Anh sẽ ly hôn, sẽ ở bên em mãi mãi.” Trương Hoài như . Những lời dối ngọt ngào, những lời hứa hão huyền mà dành cho cả hai phụ nữ.
tự hỏi, Thu Hà thực sự tin những lời đó ? Hay cô cũng chỉ đang lợi dụng Trương Hoài, tìm kiếm một chỗ dựa tạm thời?
Cái ngày khách sạn sập, bất ngờ khi Thu Hà cũng ở đó. Đó là một định mệnh nghiệt ngã cho cả hai kẻ ngoại tình.
Khi đội cứu hộ tìm thấy họ, tay Trương Hoài vẫn ôm chặt Thu Hà. Cảnh tượng đó báo chí thêu dệt thành một câu chuyện tình yêu cảm động, một sự hy sinh cao cả.
đối với , nó chỉ là một bằng chứng nữa cho sự trơ trẽn của Trương Hoài. Anh chọn cái c.h.ế.t bên nhân tình, vì sống để đối mặt với .
Hồn Trương Hoài vẫn luôn bên cạnh , than vãn, trách móc. Anh vẫn tin Thu Hà là một cô gái , một nạn nhân vô tội trong câu chuyện .
“Cô yếu đuối lắm, cô cần .” Trương Hoài , giọng điệu đầy lo lắng cho Thu Hà, ngay cả khi là một linh hồn.
chỉ khẩy. Yếu đuối ư? Một phụ nữ yếu đuối sẽ dám đến tận cửa nhà khác, đòi hỏi quyền lợi cho một mối quan hệ bất chính.
Khi Thu Hà xuất hiện cửa nhà , hề ngạc nhiên. Cô đến để đòi hỏi, để khẳng định vị trí của , ngay cả khi Trương Hoài chết.
Cô lóc, diễn kịch. “Em tưởng bỏ em…” Giọng điệu nức nở, đầy bi lụy. gần như vỗ tay cho màn trình diễn đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hop-com-dung-tro-chong/chuong-4.html.]
“Cái hả?” , lắc lắc hộp nhựa đựng tro cốt. Đó là một sự khiêu khích, một lời nhắc nhở về vị trí của cô .
Cô dám hộp tro. Có lẽ, cô cũng cảm thấy ghê tởm, hoặc đơn giản là cô đối mặt với sự thật rằng đàn ông của biến thành tro bụi.
Trương Hoài hồn vẫn bênh vực. “Hà, em đừng . Cô đang cố tình gây sự đó.”
thẳng mắt Thu Hà. “Trương Hoài là chồng . Mời cô biến.” Lời của dứt khoát, một chút khoan nhượng.
Cô giật lấy hộp nhựa từ tay , một hành động bột phát, đầy sự hỗn loạn. Tro cốt văng tung tóe nền đất, như một sự bôi nhọ cuối cùng.
Đó là giới hạn của . thể chịu đựng sự phản bội, sự dối trá, nhưng thể chấp nhận sự xúc phạm đến mức .
gọi cảnh sát, báo cướp giật. Đó chỉ là một hành động báo thù, mà là một cách để cô đối mặt với hậu quả của , pháp luật và dư luận.
Tại đồn công an, kể câu chuyện một cách bình tĩnh, giọng điệu nhỏ nhẹ. cần thêm thắt bóp méo sự thật, vì bản sự thật đủ sức nặng.
“Chồng c.h.ế.t vì cứu cô , mà cô tới nhà gây sự, cướp giật tro cốt chồng .” Câu đó đủ để khắc họa Thu Hà như một kẻ vô ơn, trơ trẽn.
Cô cảnh sát nữ Thu Hà với ánh mắt khinh bỉ. Ánh mắt đó lên tất cả. Thu Hà tự chôn vùi danh dự của .
Khi Thu Hà tuyên bố thai, mặt cô tái mét, giọng run rẩy. Trương Hoài hồn thì la lên vui mừng, như thể đó là một tin lành.
đó là một lời dối. Một lời dối trắng trợn để cố gắng níu kéo, để tạo một cái cớ cho sự tồn tại của .
“À, tro cốt xét nghiệm ADN .” , giọng điệu đầy ẩn ý. Câu đó đập tan hy vọng của Thu Hà, vạch trần âm mưu của cô .
Khuôn mặt Thu Hà biến sắc, từ tái mét sang tím ngắt. Cô thấu thứ, dễ dàng lừa gạt.
Trương Hoài hồn vẫn cố gắng bênh vực Thu Hà, nhưng thể gì. Anh chỉ là một linh hồn, một kẻ bất lực những gì đang diễn .
Thu Hà. Cô là nạn nhân, cô là một kẻ đồng lõa. Cô chọn con đường , và giờ đây, cô tự gánh chịu hậu quả.
Sự xuất hiện của Thu Hà là một chương cuối cùng trong câu chuyện về sự phản bội. đóng cánh cửa đó, còn bất kỳ sự ràng buộc nào nữa.
Cuộc sống của , từ giờ phút , sẽ còn bóng dáng của Trương Hoài Thu Hà. sẽ tự nên một chương mới, một chương tươi sáng và độc lập hơn.