13.
Trên trời bảy ngày, trần gian bảy năm.
Nước Vệ   đổi nghiêng trời lệch đất.
Phố xá vốn sầm uất nhộn nhịp ngày xưa, giờ trở nên tiêu điều hoang vắng.
Quốc quân nước Vệ từ bảy năm   mù hai mắt, ngày đêm canh giữ t.h.i t.h.ể của Vương hậu, cầu tiên vấn đạo tìm cách hồi sinh.
Triều chính nước Vệ   quản lý, đều  Hồng Li phu nhân trong hậu cung thao túng.
Hồng Li phu nhân sống cực kỳ xa hoa, tính tình cổ quái.
Cấm  quốc ăn cá.
Ngay cả ngư dân,  bán cá, thậm chí cả đầu bếp trong quán ăn, đều  xử tử hết.
Bách tính lầm than, oán hận ngút trời.
Dân gian đều đồn Hồng Li là yêu cá tác oai tác quái.
Ta bay  Vệ cung.
Trong Phượng Âm Cung, Hồng Li đang nổi trận lôi đình  gương đồng.
"Quân thượng, vẫn  chịu gặp  ?"
Thị nữ run rẩy trả lời: "Quân thượng, ngài   gặp phu nhân, sẽ thấy sợ hãi."
Hồng Li  chằm chằm khuôn mặt xinh  trong gương, sắc mặt lập tức vặn vẹo: "Mắt  rốt cuộc    ? Rõ ràng  vẫn dùng khuôn mặt của Thanh Việt mà! Tại   như ? Chàng thà đối diện với cái xác ..."
Nàng  mạnh mẽ đập vỡ tấm gương đồng.
Ta  tại .
Khi Vệ Hoài Kỳ xông  luồng sáng trắng năm đó,  tiện tay thi triển một đạo pháp, giúp    khả năng  thấu ảo thuật.
Khi  gặp  Hồng Li,   thấy  còn là khuôn mặt của , mà là nguyên hình của Hồng Li.
Hắn sững sờ  chằm chằm...
Trong cung điện rộng lớn, một con cá chép đỏ tươi, lớn bằng một  trưởng thành, từ từ bơi về phía .
"Quân thượng, Vương hậu tỷ tỷ c.h.ế.t ,  cũng  đau lòng."
Vệ Hoài Kỳ lùi  mấy bước liền, ngã xuống đất, vung tay loạn xạ: "Cái thứ quái vật gì thế ? Ngươi đừng đến đây! Cút ngay!"
Hồng Li sững sờ, vội vàng cầm gương lên xem, vẫn là khuôn mặt của Thanh Việt mà.
"Quân thượng,    ?" Nàng  đến đỡ  dậy.
Vệ Hoài Kỳ chỉ thấy con cá chép   bổ nhào   ,  mạnh mẽ đẩy con quái vật đó .
Cú đẩy  dùng hết sức lực, khiến Hồng Li mất thăng bằng, lăn xuống bậc thang.
Nàng   xiêu vẹo  mặt đất, nước mắt rơi lã chã, m.á.u từ bụng  chảy : "Quân thượng, con của chúng ..."
Con của Hồng Li   còn.
Tất cả   đều vây quanh Hồng Li, quan tâm nàng .
Môi Vệ Hoài Kỳ run rẩy: "Các ... các  thấy nàng  là cái gì?"
"Quân thượng, là Hồng Li phu nhân ạ."
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hong-ly-kiep/chuong-9.html.]
Con cá chép đỏ đó  đầu , há miệng cá, mang cá phập phồng: "Quân thượng,  là Hồng Li đây mà,   thể vì Vương hậu tỷ tỷ c.h.ế.t , mà giận lây sang  chứ?"
Vệ Hoài Kỳ  thấy cảnh tượng đó, đột nhiên trợn tròn mắt. Giống như  ghê tởm đến tột cùng,  mạnh mẽ rút kiếm , tự chọc mù hai mắt của .
14.
Trong Phượng Âm Cung đang diễn  một buổi yến tiệc.
Hồng Li thướt tha   vị trí cao nhất.
Dưới sảnh,   quỳ lạy.
Các phu nhân, tiểu thư quan   lượt tiến lên, dâng tặng nàng  châu báu và lễ vật.
Hồng Li chẳng  chút hứng thú nào. Nàng  đột nhiên  nheo mắt, cầm lên một chiếc vòng tay  bằng đốt trúc.
"Ai tặng thứ ?" Nàng  hạ giọng lạnh lùng, "Bổn cung ghét nhất là  thấy trúc!"
Vị phu nhân     lôi , sắp  ném xuống con mương.
Ta khẽ động ngón tay. Vị phu nhân sắp rơi xuống nước đó,  lơ lửng giữa  trung,  gió thổi đến bờ,  vững vàng.
Cả sảnh đều kinh ngạc đến sững sờ.
Hồng Li hoảng hốt  dậy,   màn đêm hư ảo, ánh mắt đầy sợ hãi: "Là ai?"
Lá rụng tiêu điều, bay lả tả khắp trời. Hồng Li  rõ đó là lá trúc, sắc mặt bỗng chốc  đổi.
Nàng  đẩy thị nữ , xoay  bỏ chạy.
"Phu nhân,    ?" Một đám đông thị nữ  theo  nàng , rầm rộ đuổi theo.
Ta tiện tay bẻ một cành liễu rủ, ném về phía nàng .
Cành liễu rủ lóe lên ánh sáng xanh, đuổi theo Hồng Li, trói chặt nàng  .
Nàng  mạnh mẽ đ.â.m ,  bật , ngã  xuống đất.
Ngồi  đất, nàng  vẫn  cam lòng, đưa tay dò xét, chạm  cành liễu phát sáng.
Khoảnh khắc bàn tay chạm  vòng sáng, nó biến thành một cái vây cá đỏ tươi.
Thị nữ  gần nhất, là  đầu tiên  thấy: "A! Phu nhân, tay của !"
Hồng Li vội vàng giấu cái vây cá   lưng.
"Là Ngư yêu!  là Ngư yêu!" Thị nữ hét lên chói tai, tán loạn bỏ chạy.
"Hồng Li, ngươi còn  hiện nguyên hình?" Ta từ phía trời, bay xuống.
"Là vương hậu... Vương hậu! Vương hậu  trở về!"
Mọi  đều  thấy .
Hồng Li hét lên với : "Thanh Việt, ngươi   gì? Quân thượng thích  nhất! Sau    , sẽ  tha cho ngươi !"
Cành liễu bỗng siết chặt, trói Hồng Li , buộc nàng  ngã xuống đất: "Ngươi chẳng qua chỉ là một con sủng vật của Mân Hoa thôi! Hôm nay dù   ở đây, cũng  chắc  cứu  ngươi."
Ta vững vàng đáp xuống  mặt nàng : "Nếu ngươi vẫn  chịu hiện hình, thì đừng trách  dùng cành liễu , đ.â.m thẳng  mang cá!"
Hồng Li dùng một tay và một bên vây cá, cúi đầu che mặt; "Ngươi dám!"
Ta dùng sức bóp chặt cằm nàng , nhấc nàng  lên khỏi mặt đất.
Cành liễu   chống  một bên mặt nàng : "Ngươi xem   dám ?"