Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-10-04 14:37:08
Lượt xem: 38
Chương Dạng có chút bực bội, khi cô ở nước ngoài gặp được rất nhiều người theo đuổi, nhưng đều là bạn học, rất đúng mực.
Người như Hoàng Hạc này hoàn toàn là du côn vô lại, cô đúng là đầu đầu gặp được.
"Tránh ra." Chương Dạng lạnh sắc mặt.
Khi cô dùng khuôn mặt vô tình nhìn người, nhưng thật ra có một phen ẩn khí thế.
Thật ra khi Hoàng Hạc thấy Chương Dạng, trong lòng đã đoán được đối phương khả năng có xuất thân tốt.
Xuất thân của gã không tốt lắm, trong nhà ba mất sơm, mẹ chạy theo người khác, gã một mình tới Bắc Kinh lang bạt, có thể có hoàn cảnh như hiên tại hoàn toàn dựa đánh đấm.
Đối với những người như cô, gã biết rõ không cùng cấp bậc với mình, nhưng gã lại càng muốn có rồi huỷ hoại.
Biết rõ không thuộc về mình, nhưng rất muốn đoạt về rồi phá nát.
Chương Dạng mặt lạnh không làm gã dừng lại, ngược lại còn chọc giận gã.
"Cô đừng nể mặt lại không cần, lão tử nhìn trúng cô, đó là may mắn của cô."
Nếu hôm nay không thể bắt Chương Dạng về, không biết sau này các tiểu đệ nhìn gã như thế nào.
"May mắn này tôi không cần." Chương Dạng nói.
Cô vừa nói xong những lời này thì thấy Hoàng Hạc tới gần.
Hoàng Hạc trực tiếp tóm chặt lấy tay Chương Dạng, khiến cô không thể phản kháng.
Trong miệng còn mắng chửi, nói mấy lời không sạch sẽ.
Nhưng Chương Dạng cũng phải loại người khoanh tay chịu trói, trong tay cô không có thứ gì khác nên trực tiếp ném xâu hồ lô đường qua.
Ngày trước khi còn học cao trung, trong lớn Chương Dạng có một bạn học người Trung Quốc đặc biệt giỏi môn ném tạ.
Tròn một lần ở đại hội thể thao, bởi vì cô tò mò, nên học cô gái kia hai tay.
Cô ném không được xa nhưng tốt xấu sẽ không ném lệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-57.html.]
Nga
Giống như bây giờ, xâu hồ lô đường đỏ rực đập thẳng vào mặt Hoàng Hạc.
Độ chính xác còn không tồi, bởi vì Chương Dạng đã xé lớp giấy gạo nếp, nên dính thẳng vào mặt Hoàng Hạc.
Dù Chương Dạng biết tình huống này không đúng lúc nhưng cô cũng không nhịn được mà "Phụt" một tiếng, bật cười.
Nếu nói lúc này bị Chương Dạng từ chối, hoàng hạc chỉ là cảm thấy có điểm chút mất mặt, nhưng bây giờ bị ném hồ lô đường vào mặt, đã làm gã mất mặt hoàn toàn.
"Chết tiệt!" Hoàng Hạc rất tức giận, hắn ném hồ lô đường từ trên mặt xuống, ánh mắt hung ác nhìn Chương Dạng, trực tiếp giơ cánh tay lên.
Gã hạ quyết tâm phải dạy cho Chương Dạng một bài học ở trước mặt mọi người, nhưng không nghĩ rằng cái tay kia của gã còn chưa kịp làm gì Chương Dạng huy đã bị người khác giữ lại.
"Cậu mắng ai đấy?"
Ngay khi Chương Dạng ném hồ lô đường đi, một chiếc xe Jeep quân dụng dừng ở ven đường, Quý Hành Tung từ ghế lái đi ra.
Quý Hành Tung vừa nhìn thấy tình huống trước, trong lòng rất nhanh hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh đi đến đây nhưng Hoàng Hạc một lòng một dạ đều đặt trên người Chương Dạng nên căn bản không nhìn thấy Quý Hành Tung.
Hiện giờ cổ tay của gã bị Quý Hành Tung nắm lấy, người này rất khoẻ, giống như cái kìm sắt, gắt gao kẹp chặt xương cổ tay gã, nếu không phải vì phía sau còn có một đám tiểu đệ đang nhìn, hoàng hạc sớm đã kêu lên đau đớn.
"Mày là ai? Lão tử cảnh cáo mày, bớt lo chuyện bao đồng đi! Tên lính c.h.ế.t tiệt!" Hoàng Hạc một bên âm thầm dùng sức muốn thoát khỏi tay của quý hành tung, một bên lớn tiếng như cổ vũ khí thế cho mình, không muốn đám tiểu đệ phía sau coi thường mình.
Quý Hành Tung là người không thích nói nhiều.
Thấy thế, trực tiếp kéo Hoàng Hạc vào ngõ nhỏ bên trong, vừa đi vừa không quên nói với đám tiểu lâu la đằng sau: "Không phục thì đi theo."
Nhóm tiểu lâu la thấy lão đại của mình bị kéo vào ngõ nhỏ, liền nghĩ về hai chữ "Nghĩa khí", cũng phần phật đi theo vào.
"Tên lính c.h.ế.t tiệt muốn ăn đòn phải không?"
"Các anh em, cho gã biết thế nào là lễ đội"
"Còn tưởng mình giỏi sao? Cũng không nhìn xem đây là ở địa bàn của ai."
Hơn chục người la hét chửi bậy, nhìn qua rất khí thế.
Chương Dạng đứng ở tại chỗ, thấy thế trong lòng cũng có một tia hoang mang.