Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-10-04 00:23:05
Lượt xem: 30
Tiếng "ba" này tựa hồ đập tan lớp băng cứng, Chương Chấn Uy dịch ánh mắt đi"Ừm." Ông gật đầu đáp lại.
Chỉ có từ góc độ này của Chương Ngũ mới có thể thấy hốc mắt hơi đỏ của ông.
Lúc này Chương Ngũ vẫy tay với Chương Dạng đang đứng trên thang lâu:"Chị, xuống dưới trước đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm."
Khi bọn họ trở về đi ngang qua chợ đã mua xong nguyên liệu nấu ăn rồi.
Chương Dạng không nghĩ tới cư nhiên ở trong phòng bếp nhà mình mà mình lại không thể giúp đỡ được gì.
Cô thấy trong tay Chương Ngũ xách theo bao ni lông, cô đương nhiên đi theo vào trong phòng bếp, kết quả tay cô còn chưa kịp đụng tới số rau dưa thịt tươi đó đã bị Chương Ngũ đẩy ra bên ngoài.
"Chị cứ đi xem tivi đi, cơm chín em sẽ gọi." Chương Ngũ nói.
Chương Dạng: "A?"
Lúc này Chương sư trưởng đã nhanh nhẹn lấy chân heo ra, còn có sườn dê đặt ở trong bồn rửa bằng men sứ màu trắng rửa sạch, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Phòng bếp quá nhiều khói dầu, con đi ra bên ngoài chơi đi."
Chương Dạng sửng sốt: "Thật ra con cũng có thể giúp đỡ mà."
Khi ở nước ngoài cô cũng nấu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-30.html.]
Những lời này không được hai người đàn ông trong phòng bếp tán thành, Chương Ngũ: "Chị chỉ cần giúp đỡ ăn là được." Chương sư trưởng gật đầu cũng nói một câu, nhưng mà vòi nước đang chảy xôn xao cho nên Chương Dạng không nghe rõ.
Nhưng mà Chương Ngũ đứng ở khoảng cách gần cho nên nghe rất rõ, tiếng nói ba anh khó có lần ôn hòa:"Trong nhà có được mỗi cô con gái, làm gì mà làm chứ?"
Anh nghe vậy không khỏi bật cười.
Anh cũng cảm thấy anh có mỗi một người chị gái cần gì phải làm? Là người đàn ông thì nên làm việc.
Nga
Bữa tối nay vô cùng phong phú, thịt thăn chua ngọt, canh đậu nành móng heo, thịt Đông Pha, rau trộn còn có cả rau dưa mùa này, tổng cộng có ba món ăn chính đều là những món mà cách đây không lâu khi Chương Dạng gọi điện thoại có nhắc tới với Chương Ngũ, không nghĩ tới anh còn nhớ rõ.
Nhà họ Chương không có cái quy củ lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện nhưng mà bình thường cũng chỉ có hai người là Chương sư trưởng và Chương Ngũ ăn cơm cơ hồ chỉ cần có năm ba phút là ăn xong, ăn như gió cuốn mây bay lướt qua bàn ăn nên không cần giao lưu nhiều kết thúc rất nhanh chóng.
Nhưng hiện giờ không giống nhau, trong nhà có nhiều thêm một Chương Dạng.
Chương Dạng ăn cơm quen thói nhai kỹ nuốt chậm, tốc độ cô ăn cơm không nhanh, ngay cả động tác nhấm nuốt nhìn cũng rất thanh tu còn mang theo đôi chút ưu nhã.
Hai cha con nhà họ Chương cũng bởi vậy mà phối hợp với tốc độ của cô.
Cũng đúng lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, Chương Ngũ chủ động đi nghe máy nên trên bàn cơm cũng chỉ còn thừa lại hai người là Chương sư trưởng và Chương Dạng.
Canh đậu nành móng heo có gân động vật, Chương sư trưởng cẩn thận vớt nó ra sau đó ánh mắt mang theo vài phần thăm dò nhìn Chương Dạng.
Ông muốn gắp đồ ăn cho Chương Dạng nhưng lại chần chờ không biết nên xuống tay như thế nào mới phải.