Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:49:24
Lượt xem: 25
Chương Ngũ vừa ló mặt ra, Lục Anh Viễn liền vẫy tay về phía anh.
"Trăng đêm nay thật đẹp, xuống dưới đi dạo một chút không?" Lục Anh Viễn hỏi.
Nghe thấy lời này, Chương Ngũ lập tức dùng một loại ánh mắt khinh bỉ đáp trả kẻ ngu ngốc đứng phía dưới.
Lục Anh Viễn: "..."
Rõ ràng cậu ta là đại ca, hơn nữa còn dựa vào thể lực tiến vào quân đội, không biết vì sao bây giờ nhìn ánh mắt của Chương Ngũ lại khiến cho cậu ta có chút bối rối.
"A Ngũ, có người tìm em à?' Vừa rồi Chương Ngũ mở cửa sổ, giọng nói của Lục Anh Viễn không có một chút trở ngại truyền vào trong phòng, tất nhiên cũng bị Chương Dạng nghe được.
Chương Dạng vừa định đứng lên, giống Chương Ngũ đi đến bên cửa sổ, nhưng ai ngờ Chương Ngũ giống như biết cô muốn làm gì, đi trước một bước đứng lên phía trước, sau đó quay đầu cách một khoảng cách nói: "Không ai, chỉ là mấy tên điên say rượu mà thôi."
Khi anh nói những lời này cũng không cố tình che giấu âm lượng, gió đêm mang những lời này truyền vào tai những người đàn ông đang đứng dưới lầu.
Lục Anh Viễn nghe vậy chửi thề một tiếng, Quý Hành Tung vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt qua nhìn người bạn tốt bên cạnh một cái, ánh mắt kia giống như là đang nói đây là mục đích của cậu? Vội vàng tìm mắng?
Lục Anh Viễn lập tức cảm thấy từ nghèo.
"À, vậy thì đừng để ý đến bọn họ." Chương Dạng nói.
Trong ánh mắt Chương Ngũ lộ ra ý cười, gật đầu nói được, sau đó không chút do dự đóng cửa sổ, giống như biết suy nghĩ của người bên dưới, anh đứng ở trước cửa sổ, cảnh cáo nhìn dưới lầu sau đó nhanh chóng kéo tấm màn.
Vài người đang đứng ở phía dưới: "..."
"Thật ra, vừa rồi tôi giống như thấy một bóng người khác ở phía sau?" Lục Anh Viễn lén nhìn biểu tình của Quý Hành Tung, thử nói.
Vu Bác Cận lúc này cũng mở miệng theo: "Tôi cũng thấy."
Nên nói thế nào đây? Chương Ngũ thật sự giấu chị gái của mình quá kỹ, gần như không cho họ bất kỳ cơ hội nào để nhìn trộm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-22.html.]
Cho dù có nhìn thấy, cũng chỉ là nhìn Chương Ngũ vươn tay kéo rèm, nghiêng người lộ ra một chút khe hở, ánh đèn chiếu vào trên lưng Chương Dạng, chỉ trong chốc lát.
Nhưng dù chỉ là một khoảnh khắc, chỉ là một cái nhìn từ phía sau, đã có ấn tượng rất sâu với họ.
'Lưng vai tựa như tước, khó thắng khỏi lũ dây' chính là nói như vậy.
Hai người cùng nhau nhìn sang Quý Hành Tung, như là muốn nghe cách nói của anh một chút.
Quý Hành Tung dẫn đầu rời đi, giống như anh lười trả lời nghi vấn người bên cạnh.
"Này, anh Quý!"
"Anh thấy thế nào? Nói một lời đi!"
Quý Hành Tung bị làm phiên không kiên nhẫn, đưa tay nhéo giữa mày, không kiên nhẫn nói: "Không thấy."
Khi anh vừa nói xong lời này, trong trời đêm phiêu tán ra hai tiếng thở dài.
Nga
"Không thú vị."
Quý Hành Tung nói gì đó Chương Dạng không biết, khi cô ăn cơm xong thì Chương Ngũ đi rửa chén, còn cô cũng bắt đầu thu dọn hành lý.
Vừa mở vali xách tay ra, Chương Dạng có chút sửng sốt khi nhìn thấy chiếc áo quân đội màu xanh ô liu đặt ở trên cùng.
Suýt chút nữa đã cô đã quên mất chuyện này.
Chương Dạng bị đau chân, cũng lười xuống lâu, đặc biệt là khi Chương Ngũ ngoan ngoãn phục tùng mọi mệnh lệnh của cô, cô chỉ cần sai bảo đứa em trai tiện nghi này, hoàn toàn không cần nhu nhược.
Khi Chương Dạng giao chiếc áo khoác quân đội vào trong tay Chương Ngũ đang ngơ ngác, ánh mắt đối phương có chút quỷ dị phức tạp.
"Làm sao vậy?" Chương Dạng hỏi.