Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:18:24
Lượt xem: 4
Nhưng người học về kinh tế tài chính và phân tích thị trường kinh tế như thể bọn họ, đa phần một bản thảo chỉ cần một người hoàn thành là được, không thể làm được tác giả hàng đầu hiển nhiên là trước đó bị bỏ thêm tên của một người khác, đến nỗi người được thêm vào là ai người ngoài ngành đâu thèm để ý nhiều như vậy làm gì.
Điền Cao ngồi đối diện với Hồ Dương, giọng nói mang chút mệt mỏi và chán nản: "Thật sự thì bọn tạp chí trong đơn vị làm tôi khổ sở lắm rồi. Từ lâu tôi đã muốn từ chức, nhưng bây giờ thấy báo chiều Thủ đô đang tuyển dụng nên quyết định thử một lần xem sao."
Hồ Dương im lặng, suy nghĩ một lúc. Cô hiểu rõ tình trạng công việc của Điền Cao, nhưng việc rời bỏ chỗ làm hiện tại để bước vào một môi trường hoàn toàn mới không phải điều dễ dàng. Cô lên tiếng: "Vậy cậu định từ bỏ hoàn toàn công việc hiện tại để đầu quân cho báo chiều Thủ đô sao? Nhưng từ trước đến giờ họ đâu có chuyên mục về kinh tế tài chính. Lỡ như sau này họ không còn hứng thú với lĩnh vực này nữa thì cậu đã tính đường lui chưa?"
Điền Cao cười, ánh mắt sáng lên, thể hiện sự tự tin không hề d.a.o động. "Chính vì họ chưa có nên đây là cơ hội cho tớ. Không phải ai cũng có thể mở rộng một lĩnh vực mới mà không cần người giỏi." Anh đẩy gọng kính trên sống mũi, tiếp tục với vẻ tự hào: "Tớ đã tìm hiểu kỹ rồi. Hồi tết Đoan Ngọ, tớ đi dự một buổi tiệc cưới và tình cờ ngồi cùng bàn với Ninh Tu Tư. Cậu ấy từng là phó lãnh đạo của tòa soạn báo chiều Thủ đô, cũng là người tốt nghiệp Bắc Đại, tiếng tăm không nhỏ trong giới truyền thông."
Hồ Dương tò mò hơn, liền hỏi: "Ninh Tu Tư? Thế cậu ấy nói gì khiến cậu quyết định vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-180.html.]
Điền Cao mỉm cười, chậm rãi giải thích: "Cậu ấy bảo rằng gần đây tòa soạn thay đổi nhiều lắm. Cậu có nhớ vụ án buôn người chấn động cả nước hồi tháng trước không? Cô gái trẻ giúp cảnh sát phá án ấy, giờ cô ấy đã nắm giữ một chức vụ quan trọng trong tòa soạn. Tất cả những cải cách mới của báo chiều Thủ đô đều là từ tay cô ấy. Những thay đổi này đang làm tòa soạn trở nên mạnh mẽ và năng động hơn hẳn."
Hồ Dương nghe vậy vẫn không khỏi lo lắng: "Nhưng chỉ dựa vào một người mới đến liệu có đủ không? Cậu có chắc rằng sẽ lâu dài không?"
Nga
Điền Cao gật đầu đầy tự tin, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm: "Cô ấy không phải người bình thường. Ninh Tu Tư bảo rằng cô ấy rất kiên định, đã đưa ra quyết định thì sẽ thực hiện đến cùng. Nếu tớ tham gia ngay lúc này, không chỉ được học hỏi nhiều thứ mới mà còn có thể đóng góp vào quá trình phát triển ấy. Đây là cơ hội mà tớ không thể bỏ qua."
Lời nói chắc nịch của Điền Cao khiến Hồ Dương phần nào yên tâm hơn, nhưng trong lòng cô vẫn có chút hoài nghi. Tuy nhiên, cô biết Điền Cao đã quyết định, và dù có nói thêm gì cũng không thay đổi được ý định của anh.
Khi Điền Cao nói lời này cũng là lúc mà Chương Dạng đi từ bệnh viện về đơn vị.