Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - 309
Cập nhật lúc: 2024-10-30 19:55:03
Lượt xem: 3
“Phó doanh Quý là anh rể của anh?” Dư Thục Hoa lẩm bẩm, không biết là hỏi Chương Ngũ hay chỉ nói với chính mình, giọng cô nghe như kẻ thất hồn lạc phách.
Chương Ngũ gật đầu: “Bằng không thì sao?” Anh có một câu muốn châm chọc lắm nhưng cố nhịn, không nói ra vì nể mặt Dư Thục Hoa là đồng chí nữ. Dù sao, chẳng lẽ anh rể anh lại là "chồng hợp pháp" của cô ta chắc? Nụ cười trên mặt Dư Thục Hoa dần mất đi dưới ánh nhìn như thấu hết mọi thứ của Chương Ngũ. Cô ta cố gắng giải thích: “Tôi chỉ thấy phó doanh Quý chơi bóng ra nhiều mồ hôi nên mới…”
Nga
“Chị!” Chương Ngũ không đợi cô ta nói hết, quay đầu gọi lớn về phía Chương Dạng đang đứng cách đó không xa. Dư Thục Hoa lập tức im bặt, gần như không dám quay lại nhìn người mà Chương Ngũ vừa gọi.
Trước đây, cô ta dám tiếp cận Quý Hành Tung vì nghĩ rằng người vợ trên danh nghĩa của anh vốn không xuất hiện trong quân đội. Dù biết hành động của mình có thể bị phản đối, nhưng cô ta tự an ủi rằng Quý Hành Tung cũng là người chịu đựng trong cuộc hôn nhân này, chỉ là vì nể mặt trưởng bối trong gia đình. Nhưng giờ đây, khi Chương Dạng xuất hiện, cô ta không còn mặt mũi nào để tiếp tục.
Ngay khi Chương Ngũ tiến tới trước mặt Quý Hành Tung, Chương Dạng cũng lùi về bóng râm, đứng cạnh Chu Cẩn. Dù không biết người phụ nữ đứng trước mặt Quý Hành Tung là ai, cô hoàn toàn tin tưởng rằng anh sẽ không để mình rơi vào tình huống khó xử nào. Riêng việc không đi theo Chương Ngũ lại chỉ vì cô thấy nắng cuối thu quá gắt, đứng phơi thêm chút nữa khả năng da sẽ đen đi mất hai tông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/309.html.]
Nghe thấy tiếng gọi của Chương Ngũ, Chương Dạng chỉ hờ hững ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua phía ba người họ đang đứng, như là miễn cưỡng đáp lại.
"Cô cứ ngồi nhìn Dư Thục Hoa quyến rũ Quý Hành Tung như vậy sao?" Chu Cẩn cũng nhìn thấy cảnh Dư Thục Hoa tiến đến bắt chuyện với Quý Hành Tung, cô nghiêng đầu nhìn Chương Dạng đang ngồi bên cạnh dùng tăm xỉa răng để chọc vào miếng đào trong hộp, trừng mắt trách móc, giọng đầy vẻ không tán thành.
Giờ phút này không phải nên ra mặt để công khai chủ quyền sao? Thế mà cô lại chạy về đây để ăn trái cây!
Làm tôi vội muốn chết!!
Nhìn Chương Dạng, cô chẳng có vẻ gì là sốt ruột, bên má phồng lên vì vừa nhét vào hai miếng đào, thoạt nhìn còn thêm vài phần ngây thơ. "Nếu không thì thế nào?" Chương Dạng vừa nhai vừa hỏi lại, giọng lơ đãng, “Dù sao chính anh ấy sẽ tự đến đây thôi.”