Dù đối mặt với căn phòng đầy đao kiếm, lấy một tia sợ hãi, đưa tay cởi miếng vải đen lưng xuống,từng bước từng bước tiến gần, hướng Lý Hoài hất cằm, lạnh thanh : “Thánh chỉ truyền ngôi, ngọc tỷ trẫm đều mang đến hết .”
Lý Hoài dậy dương tay, hiệu hắc y vũ sĩ để Lý Phù Dao tiếp.
Lý Phù Dao cách ba trượng thì dứng bước, năm chặt túi vải: “Đưa nàng đến đây gặp !”
“Trước tiên giao vật .” Lý Hoài nở nụ : “Nếu chắc ngươi giở trò?”
“Trẫm sẽ đem tính mạng nàng bỡn cợt.” Một trận gió thổi tung cửa sổ, Lý Phù Dao thong thả đến cửa sổ, lẫm liệt hàn phong, duỗi tay đang cầm túi vải ngoài cửa sổ, lạnh lùng : “Ta tận mắt thấy nàng bình an vô sự, nếu ngươi đừng hòng ngọc tỷ!”
Lầu cao cách đất trăm thước, chỉ cần thả tay, ngọc tỷ sẽ nát ngay. Không ngọc tỷ đăng cơ, đến cùng vẫn là danh chính ngôn thuận, sử thư Đại Ân thừa nhận.
Ánh mắt hai giữa gió lạnh giao tóe lửa, khiến khí xung quanh như ngưng đọng.
Cuối cùng Lý Hoài rút ánh mắt về, xuống, vẫy tay : “Mời A Trâm cô nương đến đây.”
Lý Phù Dao hừ lạnh: “A Trâm là cái tên ngươi cũng thể gọi?”
Chốc lát , một bóng từ ngoài cửa , thấy đao kiếm lóe sáng cùng hắc y vũ sĩ, nàng chút hoảng hốt, tại chỗ ánh mắt dò hỏi Lý Hoài, bỏ quên Lý Phù Dao bên cạnh đang mừng rỡ như điên.
“A Trâm!” Lý Phù Dao mắt sáng lên. Khóe miệng cũng tự chủ cong lên, chạy về phía nàng, đám áo đen vây quanh, ngăn bước .
Đồ Linh Trâm như thể lúc mới phát hiện sự tồn tại của , ánh mắt mặt như thấy thứ gì đó đáng sợ. Hai mắt nàng trợn to, con ngươi hoảng loạn, đó, một cảm giác nghẹt thở dâng đến, n.g.ự.c như đ.â.m một lỗ hỏng, đau đến thể hô hấp…
Lại đến , cảm giác khó tả …
Nàng đột nhiên cúi , che n.g.ự.c thở dốc, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng dùng lực cắn đôi môi tái nhợt, lúc mới thể áp chế nỗi thống khổ bên trong.
Lý Phù Dao cảm thấy biểu hiện của nàng đúng lắm, liều lĩnh chống trả tên áo đen mặt, chạy về phía Đồ Linh Trâm, nàng, tiếng vì căng thẳng mà trở nên run rẩy: “A Trâm, nàng ?”
Đồ Linh Trâm gắt gao cắn chặt đôi môi tái nhợt, lệ quang lấp lánh, mệt mỏi : “Tại …”
Tại khi thấy khuôn mặt , lòng đau đớn đến , đau đến chảy cả nước mắt.
Lý Phù Dao đỏ mắt, như dã thú gào thét: “Lý Hoài!! Ngươi gì nàng !”
Lý Hoài vẻ thương xót, dậy với đám áo đen: “Cất kiếm , đừng A Trâm sợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-97-hon-quan-si-tinh.html.]
Hắc y vũ sĩ liền cất kiếm vỏ, nhường đường cho Lý Hoài bước đến.
Lý Hoài ngoắc A Trâm đến, ôn nhu nở nụ : “A Trâm, đây. Chờ bản vương ngọc tỷ, liền đưa nàng về Trường An.”
Nghe , Đồ Linh TRâm mờ mịt tiến về phía , ngoan ngoãn như một con rối linh hồn.
Nhìn nàng bước qua chút lưu luyến , cả Lý Phù Dao như rút khô sinh lực, tin van cầu: “A Trâm, đừng .”
Đồ Linh Trâm sững .
Lý Hoài nhẹ kéo lấy tay nàng, kéo nàng về phía , ghé tai nàng trầm thấp , mắt chăm chăm khiêu khích Lý Phù Dao: “A Trâm, bản vương sắp Hoàng đế, nàng vui ?”
Đồ Linh Trâm nhíu mày, tránh khỏi tay , lạnh nhạt : “Chúc mừng.”
Lý Phù Dao gấp điên lên, hai mắt sáng trở nên ảm đạm, thống khổ gọi: “Sư tỷ, nàng một chút, đừng để ý đến .”
Sư tỷ…
Mê Truyện Dịch
Sư tỷ…
Ngực lờ mờ đau, thanh âm thống khổ của nam nhân mắt giống với thanh âm trong giấc mơ. Như thể ánh sáng xoẹt qua đầu nàng, nàng vội vã bắt lấy vệt sáng ký ứ , nhưng vô ích.
Ngực càng lúc càng đau, đôi mắt rã rượi Lý Phù Dao, mờ mịt : “Ngươi…là ai?”
Lý Phù Dao mím chặt môi, mang đôi mắt chằng chịt tơ m.á.u nàng: “Sư tỷ, là Phù Dao.”
Phù Dao…Lý Phù Dao?
Nàng từng thấy cái tên , ngay …ngực nàng.
Trí óc tựa hồ cái gì đó, Đồ Linh Trâm ôm lấy n.g.ự.c tiến về phía , ánh mắt mừ mịt dần trở nên sáng rõ. Dưới sự kinh ngạc của Lý Hoài, nàng bước lên , mắt ướt đẫm lẩm bẩm : “Người A Trâm yêu thương nhất là Lý Phù Dao.”
A Trâm yêu thương nhất là Lý Phù Dao, từng chữ, từng chữ như khắc sâu cốt tủy.
Lý Hoài kinh ngạc giữ lấy cổ tay nàng, âm trầm mà hung hăng : “Không thể nào! Uống ‘Vong xuyên’ nàng quên hết tất thảy mới đúng, vì một mực nhớ kỹ !”
Lý Hoài thoáng tia mỉa mai, gằn: “Lý Hoài, dù ngươi gì, nhưng sư tỷ so với suy nghĩ của ngươi, còn mạnh hơn nhiều!”