Hôn Quân Si Tình - Chương 95: Hôn Quân Si Tình

Cập nhật lúc: 2025-08-14 03:38:16
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

thế nào cũng thấy rõ mặt mũi , chỉ đôi môi mỏng nhạt là rõ ràng.

Chỉ một chớp mắt, lệ chua xót ngừng rơi mắt nàng.

“Ngươi là ai?” Nàng nhịn hỏi.

Nam nhân đáp , chỉ nhẹ nhàng mà quyến luyến vạn phần: “Sư tỷ, nhớ nàng.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đồ Linh Trâm chạy nhanh về phía , nỗ lực , nhưng bóng mơ hồ càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, cuối cùng biến thành điểm nhỏ, biến mất.

“Chờ ! Cho tên ngươi, đừng !”

“Đừng …” Đồ Linh Trâm đột nhiên sợ hãi bừng tỉnh, thở gấp.

Rõ là khí trời rét đậm, nàng ngừng chảy mồ hôi. Nàng ánh rạng đông mỏng manh ngoài cửa sổ, chỉ mờ mịt nam nhân trong mơ là ai?

khi thấy , nàng bi thương đến thế?

Một giọt nước mắt lạnh lẽo chạy xuống, nàng kinh ngạc lấy tay lau mặt, một mặt tràn đầy lệ.

Nàng nhất định quên điều gì đó, điều gì đó còn quan trọng hơn cả tên nàng.

Chờ lúc nàng bình phục tâm tình, trời sáng choang. Nàng nặng nề tâm sự rửa mặt xong, định cửa hít chút khí trời, ai ngờ mở cửa thấy một nam nhân ở hành lang, nàng nở nụ ôn nhu như ngọc.

Đồ Linh Trâm chần chờ một lúc, cuối cùng cũng bước về phía .

Nam nhân tuấn cầm trong tay một cái túi thơm, thấy nàng bước đến, cất túi thơm trong lòng, lúc mới lên, cởi áo khoác phủ lên nàng, lo lắng : “Sao mang nhiều chút cửa.”

Đồ Linh Trâm ngơ ngác nam nhân quen thuộc mà xa lạ mặt , bạch tuyết hành lang càng tô điểm nốt ruồi chu sa bên thái dương, đến động lòng .

Nam nhân buộc áo cho nàng, mới hạ giọng hỏi: “Vẫn nhớ kỹ bản vương là ai chứ?”

Mê Truyện Dịch

Đồ Linh Trâm gật đầu: “Lý Hoài.” trừ tên , hầu như nàng gì nữa.

“Vậy còn tên nàng?”

“A Trâm.”

Lý Hoài hài lòng : “Ừ, nhớ kỹ tên nàng và tên là đủ, những thứ khác cần nghĩ nhiều. Trên đời chỉ hai chúng luôn luôn gắn bó với là đủ.”

Trên đời , chỉ hai chúng luôn gắn bó với

Không, .

Nội tâm nàng vang lên âm thanh phản bác kịch liệt, nàng định gì đó, nhưng nên gì.

“Sao ?” Lý Hoài như thế lo lắng, đưa tay đến vuốt ve mặt nàng.

Không hiểu , Đồ Linh Trâm chống cự sự gần gũi của , liền vô thức tách .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-95-hon-quan-si-tinh.html.]

Không khí nhất thời ngượng ngùng.

Đồ Linh Trâm ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: “Cái túi thơm quan trọng ? Ta cứ thấy ngươi ngắm nó suốt.”

Lý Hoài vô thức sờ sờ vật trong lòng, nở nụ : “Cũng quan trọng, dùng lâu nỡ vứt, bất quá chỉ là lưu kỷ niệm thôi.”

Suy nghĩ chút, nửa thật nửa giả bổ sung: “Không cô nương khác tặng , cần ghen.”

Đồ Linh Trâm mở mắt, hờ hững nghĩ: Vốn hề ghen.

Thấy nàng một bộ lạnh lùng, Lý Hoài cũng phiền, nhẹ nhàng hỏi: “Nàng mở xem ?”

Đồ Linh Trâm mờ mịt: “Cái gì?”

“Túi thơm của .” Lý Hoài mắt phượng nhíu , ôn nhu nàng, thâm tình: “Nàng mở xem xem, thứ trân trọng nhiều năm là gì?”

Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.

Nàng hứng thú, tất thảy những gì của nàng đều hứng thú.

Nàng né ánh mắt , ngoài hành lang. Tuyết tích nhiều ngày tan, trắng xóa phủ lấy mảnh sân, như ký ức trống của nàng .

Nàng trầm mặc thật lâu, xuất thần : “Tuyết rơi .”

Lại? Vì ’?

Rõ ràng đây là đầu nàng rời khỏi phòng a…

Lý Hoài cảm nhận nội tâm lạ lùng của nàng, chỉ ưu nhã gật đầu: “ , tuyết .”

Đồ Linh Trâm góc phòng xa xa ẩn hiện, bầu trời mây đen u ám, mơ hồ một câu: “Không mang đủ ấm .”

Lời dứt, nàng và Lý Hoài đều giật .

Lý Hoài như thể nghĩ điều gì đó, ý vẫn giảm, nhưng ánh mắt đen tối thấy rõ. Hắn tựa , bình tĩnh Đồ Linh Trâm: “Hắn, là ai?”

Đồ Linh Trâm mờ mịt , đại não trống rỗng.

Lý Hoài tiến về phía , dán mắt nàng: “Nàng còn nhớ gì nữa?”

“Ta .”

Nỗi đau quen thuộc ập đến, nàng ngã xuống, bờ môi tái nhợt nàng cắn đến rướm máu. Nàng ôm , ánh mắt thống khổ, đột nhiên đẩy Lý Hoài , chạy về phòng .

Áo khoác ấm áo dần tuột xuống rớt khỏi nàng nhưng nàng .

Đợi khi nang , một nam nhân dị tộc cao to từ chỗ bước ngoặt, thuận tay nhặt áo khoác nàng lên, phủi bụi đất , lúc mới trả cho Lý Hoài, nhưng :

“Nghe tiểu hoàng đế sáng nay ban chỉ, lấy bệnh thối lui, nhường ngôi vị Hoàng đế cho ngươi. Túc nguyện nhiều năm của Trần Vương sắp thành hiện thực , ngôi vị trong tầm tay, tiểu vương tiên chúc mừng Vương gia!”

Loading...