Lý Hoài vẫn trầm ngâm . Lại tiếng Mộ Dung Tuy lạnh tanh : “Đừng quên ngươi hưa với cái gì. Chín năm Đồ Linh Trâm và Lý Phù Dao g.i.ế.c c.h.ế.t thúc thúc cùng mười vạn đại quân, món nợ , chúng nó dùng tính mạng để trả.”
Lý Hoài nhạo một tiếng: “Lý Phù Dao mặc ngài xử lý, nhưng nàng , .”
“Này, , ngươi thật sự trúng nàng chứ? Nếu thật sự , tại bốn năm nhẫn tâm g.i.ế.c nàng ?”
Lý Hoài im lặng.
Mộ Dung Tuy lắc tay, lạnh: “Mà thôi, nàng bây giờ cũng chỉ là một phế nhân, tạo uy h.i.ế.p gì với Bắc Yên. Ngươi cứ giữ nàng .”
Nói xong, xoay rời .
Đồ Linh Trâm mở mắt , vì nàng cảm giác ánh mắt đang dán lên , vô cùng thoải mái.
Lý Hoài vẫn đang ở đây, rời .
Qua lâu, Đồ Linh Trâm còn kiên trì nữa, Lý Hoài mới như như : “Ngươi còn giả bộ ngủ đến khi nào?”
Bị vạch trần, Đồ Linh Trâm thở một .
Nàng thong thả hé mắt, ánh mắt Lý Hoài. Dưới ánh nến, khuôn mặt vốn tuấn tú, ôn nhu là , bây giờ thấy đáng sợ đáng ghét.
Đầu nàng hỗn loạn, quét qua y phục khỏi lo lắng, vội mò tìm bình nhỏ, nhưng vô ích.
Lòng nàng chìm xuống, gay go. Vạn dặm truy tung còn, quần áo cũng qua, mất liên hệ với Ô Nha .
Lý Hoài hứng thú nàng: “Đang tìm cái gì?”
Đồ Linh Trâm im lặng, thẳng , đè nén cảm giác nôn, lạnh lùng hỏi: “A Anh ?”
Lý Hoài từ lúc nào mang đến một bát cháo trắng nóng hổi, nhẹ nhàng khuấy cháo, thấy nóng nữa mới đưa cho Đồ Linh Trâm: “Ngươi ngủ một ngày một đêm, ăn chút cháo lót .”
Đồ Linh Trâm tách khỏi sự ân cần của , lạnh lùng : “Ngươi đem A Anh đến gặp .”
Lý Hoài thở dài, vẫn đưa chén cháo lên: “Ngươi ăn xong cháo, bản vương sẽ để ngươi gặp nàng .”
Đồ Linh Trâm hờ hững .
Lý Hoài cong môi đến vô hại: “Yên tâm. Không độc.”
Đồ Linh Trâm đoạt lấy chén cháo ngửa đầu uống như rượu thuân tay ném bát , thẳng : “Bây giờ thể gặp A Anh .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-92-hon-quan-si-tinh.html.]
Lý Hoài cũng bực, với vũ sĩ Bắc Yên phía ngoài cái gì đó, qua bao lâu, hai tên cao to áp giải A Anh cửa.
Đồ Anh hiển nhiên dọa đến sợ, mắt đỏ, mi đẫm lệ. Thấy Đồ Linh TRâm vô lực dựa giường, nàng kinh ngạc vạn phần, trợn to mắt đột nhiên chạy về phía Đồ Linh Trâm òa : “A tỷ!”
Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng ôm lấy đang phát run, lệ khí trong mắt tiêu tán vài phần. May quá, A Anh thương.
Lý Hoài cùng binh lính của Mộ Dung Tuy canh giữ cửa, đừng là dẫn chạy trốn, căn phòng đến một con ruồi cũng lọt .
Mê Truyện Dịch
Đồ Anh một chặp thì cũng hết sợ hãi, nhanh co bên Đồ Linh Trâm ngủ một giấc. Nàng ngủ nhưng bất an thỉnh thoảng trong mơ vùng vây, nửa đêm vẫn ngừng rên rỉ. Đồ Linh Trâm vuốt nhẹ sống lưng nàng, xoa xoa huyệt thái dương cho nàng.
Thôi , chờ hừng đông nghĩ cách.
Sáng hôm , hai thị tỳ mở cừa tiến , Đồ Linh Trâm lập tức tỉnh dậy.
Nàng vòng qua Đồ Anh, nhẹ mặc y phục rời giường, thuận tay quét lên đồ ăn sáng bàn, nhíu mày: Mì phở đa phần, hẳn là phía Bắc Trường An.
Nàng suy nghĩ chốc lát, cẩn thận thăm dò:”Sao là cháo? Đưa những món bản địa của các ngươi đến.”
Thị tỳ nào nấy im lặng, mắt nhấc, miệng , dâng đồ ăn xong liền lui xuống.
Ở cửa tiếng vang lên: “Không cần phí tâm tư, ở đây sẽ ai đáp ngươi.”
Đồ Linh TRâm đầu , quả nhiên là Lý Hoài.
Đồ Anh giờ cũng tỉnh , thấy Lý Hoài, nàng tựa như nai con, hoảng hốt kéo ống tay áo tỷ tỷ, sợ giận trừng mắt Lý Hoài.
Đồ Linh Trâm xoa đầu , đôi mắt đen tuyền bình tĩnh thẳng Lý Hoài: “Bây giờ ở trong tay ngươi , thể thả A Anh về Trường An ?”
Người Lý Hoài cần là Đồ Linh Trâm, A Anh lưu cũng cần thiết.
Lý Hoài như sớm nàng sẽ thế, rõ ý: “Muốn thả nàng cũng , chỉ là điều kiện.”
“A tỷ, đừng đồng ý với !” Đồ Anh kéo tay nàng, trừng trừng đôi mắt , căm phẫn : “Hắn chắc chắn đưa chủ ý xa gì đó.”
Đồ Anh vì sức khỏe , vì sợ hãi quá độ mà càng ốm yếu. Huống hồ nàng ở đây Đồ Linh Trâm để ý nhiều, dễ dàng đánh đấm.
Đồ Linh Trâm trầm ngâm một khắc mới lạnh lùng : “Điều kiện gì?”
A Anh ngạc nhiên nàng: “A tỷ!”
Đồ Linh Trâm hiệu nàng cần lo lắng. Không lâu , Lý Hoài sai đưa đến hai chén rượu mặt nàng và A Anh.