“Ta bây giờ đối với còn sức uy hiếp, ngược ,” Nàng , nâng mặt lên, ôn nhu mà lo lắng chăm chú : “Chàng là mục tiêu hàng đầu của , cẩn thận mới đúng.”
“Có Hoắc THành Công cùng 13 kỵ Đồ Gia sẽ .” Hắn nở nụ nặng nề, hận thanh : “Đáng lúc đó nên tha cho . Hay là tìm cớ gì đó g.i.ế.c .”
“Chờ . Mặc dù chúng ý đồ nhưng Tần Khoan chết, tất cả chứng cứ đều mất, thể cứ g.i.ế.c .”
Như thể nhớ đến gì đó, nàng : “ , Ngọc Trân Ngọc Tú, để đuổi họ cung .”
Lý Phù Dao thậm chí hỏi vì , tín nhiệm nở nụ : “Tùy nàng xử trí, cần cho .”
Không bao lâu, tiểu thái giám đến mời dự tiệc.
Đồ Linh Trâm một mực dặn dò: “Cẩn thận hết mực, đồ ăn đồ uống đều để hạ nhân nếm qua , ?”
Mê Truyện Dịch
“An tâm.” Lý Phù Dao lên chụt lên môi nàng: “Chờ .”
Đồ Linh Trâm gật đầu: “Sớm trở về.”
Sau khi , nàng vẫn lờ mờ bất an, như thể lòng ngập mây đen, buồn bực đến phát sợ,
Quả nhiên lâu, truyền đến tin dữ. Chỉ là nàng hề nghĩ đến, xảy chuyện Lý Phù Dao mà là em gái nàng, Đồ Anh.
Giờ Dậu, Ô Nha hồn bay phách lạc chạy cung quỳ gối mặt nàng một lúc lâu mới đỏ mắt, thống khổ : “Tiểu chủ công, A Anh cô nương mất tích .”
“Cái gì?” Chén sứ trong tay vỡ nát, nàng cả kinh dậy, quát lên: “Là chuyện gì?”
Hóa hai tháng , A Anh gần như mỗi ngày đều đến Linh Sơn Tự một chuyến, hôm nay cũng ngoại lệ.
Ô Nha cũng như thường lệ buổi sáng hộ tống nàng lên núi, thấy nàng quấn lấy Văn Hoán Chi thầm thì mấy lời trong thiện phòng, liền để ý nhiều, phơi nắng mái hiên. Đang lúc , một tên côn đồ cướp túi tiền của một vị đại nương bỏ chạy, đại nương đó là tiền chữa bệnh cứu mạng con gái, Ô Nha đành lòng liền phi đuổi theo.
Sau tới nửa khắc, thiện phòng thấy Văn Hoán Chi đánh bất tỉnh mặt đất mà Đồ Anh thì thấy .
Trong điện, Văn Hoán Chi một tăng bào ghế, tràng hạt trong tay ngừng chuyển động, gân xanh trán bất ngờ nổi lên, dường như đang cật lực đè nén nỗi thống khổ.
Đồ Linh Trâm qua , cưỡng chế bản tỉnh táo . Nàng về Ô Nha: “Ngươi cứ dậy , đừng nghĩ ngợi tiêu cực nữa, bằng nghĩ biện pháp .”
Ô Nha càng cúi đầu thấp hơn, yên lặng dậy, cúi đầu một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-90-hon-quan-si-tinh.html.]
Đồ Linh Trâm hỏi Văn Hoán Chi: “Đại nhân nhớ kỹ kẻ bắt A Anh tướng mạo thế nào ?”
Tiếng tụng im bặt, Văn Hoán Chi hít sâu một ngụm khí, mêt mỏi mà thống khổ hé mắt, run rẩy : “Hắn che mặt, chỉ kịp thấy bóng đen lướt qua…”
“Thích khách mang theo binh khí gì ?”
“Đao…. Bọn chúng mỗi eo đều gắn hai cái loan đao.”
Đồ Linh Trâm gật đầu: “Người Bắc Yên.” Lại hỏi Ô Nha: “Lý Hoài ?”
Ô Nha ám ách đáp: “Sau đại điển khỏe, tham gia yến tiệc, trong phủ cũng thấy .”
Đồ Linh Trâm nện một quyền lên cột, cắn răng : “Quá nửa là cấu kết với Bắc Yên, bắt cóc A Anh. Ta đáng nên nghĩ đến sớm hơn, đều tại .”
Đều do chính rơi ái tình ngọt ngào cứ một lòng nghĩ về Lý Phù Dao, quên mất an nguy của .
Ô Nha càng cúi đầu thấp hơn, một bộ hổ thẹn như tự sát. Đồ Linh Trâm đành mở lòng an ủi vài câu.
Trước mắt là Quỳnh Lâm đèn đuốc sáng rực, ca múa tưng bưng mà trong cung một bộ u sâu âu lo. Không tìm Lý Hoài, sinh tử của Đồ Anh rõ, lòng nàng nóng như lửa đốt.
lúc , một mũi tên bay tới.
Ô Nha lập tức phản ứng , duỗi tay, tay bắt lấy tiễn. Hắn đuổi ngoài nhưng chỉ thấy bốn phía đãng, tên b.ắ.n tên chạy mất dép.
Đồ Linh Trâm phát hiện mũi tên buộc chặt một ống trúc, nàng gỡ ống trúc , phát hiện một tờ giấy vài nét chữ nguệch ngoạc:
Giờ tuất khắc ba, gặp ở phố Tây Thái Bình Lâu. Một đến, nếu con tin ắt chết.
Trong ống trúc còn gì đó. Đồ Linh Trâm run rẩy đổ tay , lòng như lửa đốt: Là chuỗi kim châu cổ tay . Nàng lúc nhỏ từng trải qua một trận bệnh nặng, mẫu tự đến Linh Sơn Tự cầu hạt châu cho nàng, dùng dây đỏ xâu luôn đeo lên cổ tay, mười năm nay từng gỡ xuống.
Đồ Linh Trâm nhắm mắt , điều chỉnh hô hấp, khôi phục ánh mắt trấn định. Nàng trầm thanh hỏi: “Bây giờ là canh mấy ?”
Lời dứt, chuông báo giờ Tuất vang lên.
Thời gian còn nhiều, Đồ Linh TRâm nắm chặt tờ giấy cùng sợi dây đỏ, lấy áo khoác giá, quát lên: “Chuẩn ngựa!”