Đồ Linh Trâm lắc đầu: “Ta tự ăn, quần áo còn đồ ăn nữa. Phù Dao, xem là tàn tật chắc.”
“Ta , chuyện thể giúp nàng tuyệt đối nàng tự tay .” Lý Phù Dao cầm bánh ngọt lên, trừng mắt nàng: “Chính là đối với nàng, mỗi khung cảnh trong ký ức , đều nàng.”
Nói xong, nhẹ nhàng ngậm lấy một miếng bánh, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Môi lưỡi quấn lấy, vị đậu hòa tan, tràn ngập trong miệng, ngọt thơm, say lòng .
Đồ Linh Trâm hít thở, trốn khỏi sự ràng buộc ôn nhu của , sắc mặt ửng đỏ, vờ cả giận : “Đây là cách cho ăn? Ban ngày ban mặt dám mấy trò đồi bại.”
Lý Phù Dao l.i.ế.m liếm môi, lộ nụ giảo hoạt: “Ăn ngon , A Trâm.”
Đồ Linh Trâm cạn lời, đành lắc đầu nhẹ. Nàng thực sự quá yêu nam nhân .
Lý Phù Dao yêu thương vân vê tóc nàng, nhẹ nhàng sượt qua hai má nàng, Đồ Linh Trâm cảm nhận độ lạnh của tay , vội nắm lấy, nhíu mày hỏi: “Sao lạnh thế ? Chàng từng trúng độc, thể khỏe, mang nhiều .”
Hắn nàng thật sâu: “Tay lạnh, nhưng tim ấm.”
Đồ Linh Trâm nở nụ , kéo tay trong cổ áo , cố gắng dùng nhiệt độ của sưởi ấm .
Ngăn cách bởi một tầng áo mỏng manh, lồng n.g.ự.c mềm mại thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của …Lý Phù Dao trong nháy mắt lập tức đỏ mặt, ánh mắt rơi cổ áo đang rộng mở của nàng, tay chân bỗng trở nên thừa thãi.
Đồ Linh Trâm nghiêng tiếng gần , đưa mặt áp khoang n.g.ự.c , chân thành ; “Cảm ơn , luôn đối với .”
Hai tai Lý Phù Dao đỏ lên, chật vật tránh mặt, khàn giọng : “Lời , nàng nợ 11 năm .”
Mỗi một khắc ở bên cạnh , đều yêu thêm một chút.
Hắn như , nàng cũng như .
Năm nay, Lý Phù Dao đặc biệt xem trọng việc Tế tự, mỗi ngày đều vô cùng bận bịu.
Lý Phù Dao cùng Đồ Linh Trâm qua năm mới tiên, còn cảm tạ ông trời mang nàng trở về bên cạnh . Vì đại điển tế tự năm nay thật long trọng, để thần tiên cảm nhận thành ý của Đế vương.
Đồ Linh Trâm : “Từ lúc nào tin thần linh hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-88-hon-quan-si-tinh.html.]
“Kể từ khi nàng mất, bắt đầu lo đến chuyện mất mát .” Lý Phù Dao : “Trước đây sợ quỷ, thỉnh thoảng để Tần Khoa mời thuật sĩ về là phép thực là để chúng siêu độ cho nàng, hy vọng nàng trở thành cô hồn dã quỷ. Nàng xem hữu dụng thật chứ, A Trâm bên .”
Đồ Linh Trâm im lặng.
Nàng vẫn cách nào giải thích chuyện cải tử sinh, hoặc lẽ do trời cao cảm động sự chấp nhất của Lý Phù Dao mới đưa nàng về.
Mà thôi, xem như đang cầu an tâm .
Giờ Mão, trời vẫn sáng, Đồ Linh Trâm diện trang phục trang trọng, mũ cao búi tóc cong, cài lên trâm ngọc, váy đỏ thêu khổng tước, lông mày đen môi hồng, mắt lung lay mê hoặc lòng .
Đồ Linh Trâm nhấc gương đồng lên, nghiêm túc đánh giá trong gương: Tiêu Nhĩ Nhã vẻ ngoài vốn là mỹ nhân chim sa cá lặn, giờ khoác lên trang phục thanh cao, khuôn mặt xinh gì sánh bằng.
Đẹp thì , đáng tiếc là diện mạo vốn của nàng, qua vẫn chút lạ lẫm.
Nàng chút mất mát thả gương đồng xuống, nhận lấy túi thơm từ Mộc Hương đeo lên eo, lúc mới hỏi: “Hoàng thượng ?”
Mộc Hương đang phối ngọc bội cho nàng, đáp: “Bệ hạ vẫn đang rửa mặt, chắc giờ cũng xong .”
Đồ Linh Trâm dậy, nâng trang sức nặng đầu, ôn thanh : “Ta đến Lai Nghi điện đợi Hoàng thượng .”
Mộc Hương cẩn thận dìu nàng, Đồ Linh Trâm nàng, trêu ghẹo: “Không cần để ý đến , quyền quý đến ?”
Nghe , Mộc Hương nhịn nở nụ : “Sao thể giống với đây a! Người bây giờ rơi một cọng tóc Hoàng thượng cũng lấy luôn đầu thần chứ.”
Nàng nhỏ bước theo Đồ Linh Trâm, ngữ khí cũng mềm mỏng ít, còn lạnh lùng như .
Đồ Linh Trâm ngữ khí của nha đầu chọc phát , đang phản bác thấy tiếng ở hành lang.
Đồ Linh Trâm dừng bước, hành lang:
“…Cũng dùng thủ đoạn gì mà khiến bệ hạ mê mệt đến , cả ngày quấn lấy ả. Bất quá chỉ là một tội nô ở Dịch Đình Cung thể mạng y phục mệnh phụ, cùng hoàng thượng cúng bái.”
Mê Truyện Dịch
Một tiếng sốt sắng vội ngăn : “Này, ngươi nhỏ giọng chút Điểm Nhi! Hoàng thượng ả biến thành hôn quân , lời đến tai chúng đều chết!”
Tiếng sắc nhọn vẫn ngớt: “Nơi tối đèn mù hỏa như ai thấy? Ả hồ ly hồng nhan họa nước đang ý định chiếm vị trí đầu lục cung chứ gì, bên trong cung bao nhiêu bất mãn với nàng , bất quá bệ hạ xử hết mà thôi…”