Ánh mắt phảng phất bóng tối, tuyết trắng, thâm thúy mà điên cuồng.
Đồ Linh Trâm đột nhiên cảm giác một tia lạnh lẽo thâm nhập cốt tủy, phút chốc nổi da gà.
Trên khuôn mặt chầm chậm rời vẻ đáng sợ, sủng nịch ngập tràn hai mắt . Lý Phù Dao lo lắng ôm lấy nàng: “Lạnh ?”
Đồ Linh Trâm đăm chiêu lắc đầu.
Lý Phù Dao hỏi: “Mấy ngày nay trong triều vô sự, chẳng mấy khi thanh nhàn, với nàng cùng ngoài cung một chuyến?”
Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, vẫn chút cố cự, liền cự tuyệt: “Không , Lý Hoài cuối năm sẽ về Trường An, vụ ở Linh Sơn Tự thành cảm giác sẽ dễ dàng bỏ qua, cẩn thận vẫn hơn.”
Lý Phù Dao nham hiểm: “Sư tỷ lo lắng cho ?”
“Ta lúc nào lo cho ?” Đồ Linh Trâm giận, thở dài: “Chỉ là nha đầu A Anh chiun từ bỏ Văn Ngự Sử, mỗi ngày đều đến Linh Sơn Tự, cũng nguy hiểm ?”
“Có Ô Nha theo chắc chuyện gì , nàng yên tâm.” Lý Phù Dao an ủi: “Huống hồ Lý Hoài dù loại gì nhưng cũng chút suy nghĩ, đến nỗi động thủ với mộ cô gái yếu đuối.”
“Ừm, điểm mạnh hơn .”
“Sư tỷ…”
Biết nàng đang chuyện âm thầm lợi dụng Lâu Tâm Nguyệt và Tần Yên, Lý Phù Dao mím mím môi, chút oan ức nàng.
“Được , chuyện cũng qua , ý trách .” Suy nghĩ một chút, nàng phía xa, thở dài : “Ngày ông ngoại đồng ý hôn sự của cha , bận tâm đến lời phản đối của nhà, khó khăn vượt mấy ải mới gả cho cha . Tính cách A Ạnh giống , ôn nhu mà cứng rắn, nàng còn kiên trì bao lâu nữa mới thể đả động Văn Hoán Chi đang một lòng hướng Phật đây.”
“Yên tâm , đến một năm .” Lý Phù Dao móc lấy ngón tay nàng, thâm ý nở nụ : “Ngày đó đỡ Đồ Anh, sợ đến chảy cả nước mắt. Chuyện tình duyên đứt, khó một lòng hướng phật lắm.”
Đồ Linh Trâm , mong là như thế.
“Tỷ tỷ còn gả chồng, là như A Anh dám bước .” Lý Phù Dao cúi đầu xuống, trán chạm trán nàng: “Vậy nên là, khi nào nàng mới chịu gả cho .”
Đồ Linh Trâm ngẩn , bật : “Gả cho thì chính là hoàng hậu, còn suy nghĩ kỹ.”
Lý Phù Dao chút thất vọng: “Là gả cho , hoàng hậu?”
Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, ngón tay vô thức ma sát lòng bàn tay , buông mắt xuống : “Có lẽ là, hoàng hậu.”
Lý Phù Dao lúc mới thả lỏng , trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Có thể cho tại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-87-hon-quan-si-tinh.html.]
“Hoàng hậu một nước, trọng trách vai quá nặng.” Nàng xoay bầu trời xám xụt, đưa tay hứng tuyết, : “Ta quen trời cao biển rộng, tung cánh bay cao, là chim tước trong lồng vàng.”
“Vậy hoàng đế nữa.”
Đồ Linh Trâm kinh ngạc .
Lý Phù Dao lặp nữa: “Ta hoàng đế nữa là . Nàng cho thời gian, A Trâm.”
Đồ Linh Trâm cạn lời, cảm giác tội ác càng lúc càng sâu, gần như khiến nàng thở , Nàng bật : “Phù Dao, trở thành tội nhân thiên cổ ?”
Lý Phù Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đưa lên khuôn mặt chính , nhẹ nhàng vuốt nhẹ.
Ánh mắt nàng lộ mấy phần bất lực, nàng sờ sờ khuôn mặt , khổ sở : “Chàng như , thể để ngươi chịu tủi nhục? Chỗ cao luôn là chỗ khó nhất, thể để một cô đơn gánh vác. Triều đường cũng , giang hồ cũng , sư tỷ sẽ luôn luôn bên cạnh . Vì thế nên Phù Dao, kiên trì một chút, chỉ là chuẩn …”
Mắt chớp chớp, nhịn lên tiếng: “A Trâm…”
Mê Truyện Dịch
Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng đè môi , tiếp: “Chàng kiên trì chờ đợi, sẽ để thất vọng. Vì thế, đừng những lời thiếu trách nhiệm đó nữa.”
Gió cuốn tuyết bay, hai im lặng trao nụ hôn.
Một lúc lâu, đỏ mắt kéo áo nàng, lên tiếng : “Gió nổi lên , về Lai Nghi điện thôi.”
….
Bên trong Lai Nghi điện, một gian phòng ấm áp hương thơm.
Lý Phù Dao cởi áo khoác đưa cho cùng nữ, thấy Đồ Linh Trâm đang cởi áo khoác liền ngăn nàng , lên tiếng : “Để giúp nàng.”
Nói xong cúi đầu xuống, giúp nàng cởi áo.
Đồ Linh Trâm ngẩng đầu , chút ngượng ngùng : “Ta tự mà.”
“Chuyện thể giúp nàng tuyệt đối sẽ để nàng tự , ai bảo là phu quân của nàng chứ.” Nói xong, Lý Phù Dao cởi áo khoác nàng vắt lên giá.
Vừa vặn lúc Mộc Hương dâng bánh của ngự thiện phòng lên, Đồ Linh Trâm nhăn mũi ngửi, vị thơm lan tràn, nang chạy về phía bánh ngọt, tấm tắc: “Thơm quá!”
Hắn : “Ta đút nàng ăn nha!”