Hôn Quân Si Tình - Chương 86: Hôn Quân Si Tình

Cập nhật lúc: 2025-08-14 03:38:07
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người của Lý Hoài?

Chưa kịp nghĩ ngợi, cây thứ hai thứ ba đều liên tiếp b.ắ.n , nhắm về phía Đồ Anh!

Hoắc Thành Công và Ô Nha đều cho rằng thích khách nhắm đến Lý Phù Dao và Đồ Linh Trâm nên dồn hết chú ý lên hai , ai cũng ngờ đến sát thủ lấy mạng Đồ Anh.

Ô Nha nhanh nhẹn chỉ kịp phá vỡ hai cây tiêu.

Nháy mắt thời gian như đọng , Đồ Linh Trâm nhanh đến mấy cũng cản nổi cây tiêu thứ ba đang hướng về phía .

Một khắc , bóng áo xám đột nhiên chạy đến, áp Đồ Anh xuống đất. Cây tiêu chỉ sượt qua tóc nàng, đ.â.m trúc, chấn động cả rừng.

“A Anh! Không chứ!” Đồ Linh Trâm lập tức chạy về phía nàng, kéo lên.

Văn Hoán Chi vẫn ngơ ngác đất, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt , rớt xuống.

Đồ Linh Trâm cảm kích ngừng: “Cảm tạ Văn đại nhân.’

Đồ Anh sợ đến ngưng thở, lúc mới òa , kéo Văn Hoán Chi đang đất: “Văn đại nhân! Ta xuất gia, theo về nhà !”

Văn Hoán Chi phủi tăng bào lên, mím môi . Hắn cúi đầu, để Đồ Anh thấy sự kinh hoảng trong đáy mắt.

Đồ Anh vứt bỏ hình tượng khuê tú, chất vấn: “Sao ?”

Văn Hoán Chi nắm chặt tràng hạt, thấp giọng : “Vô lễ chớ .”

Đồ Anh chất vấn: “Vậy cứu , ?”

Văn Hoán Chi cách nào trả lời, đành hành lễ với Lý Phù Dao: “Bệ hạ, men theo đường nhỏ là đến chân núi. Bần tăng chỉ tiễn đến đây, cáo từ!”

Lý Phù Dao tựa , bóng lưng , lãng thanh : “Người xuất gia cứu độ chúng sinh, độ si tình của a nhà ?”

Bóng lưng cứng đờ, một lúc lâu mới thản nhiên : “Tình duyên thâm sâu, khó mà độ hết.”

Nói xong khập khiễng gian nan về miếu tự.

Đồ Linh Trâm xoa đầu , ôn nhu khuyên: “ A Anh đừng lo, ngày tháng còn dài. Nơi đây thích hợp ở lâu, xuống núi ?”

Đồ Anh lau nước mắt gật đầu.

Lý Phù Dao một bên : “A , cần Hoàng đế ca ca thánh chỉ triệu về ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-quan-si-tinh/chuong-86-hon-quan-si-tinh.html.]

Thấy Đồ Linh Trâm trừng mắt , ha ha: “Ai bảo là hôn quân chứ!”

Đồ Anh dùng sức lau nước mắt, hít thật sâu : “Không, tự đón về nhà. Một ngày thì một tháng, một tháng thành thì một năm, mười năm, mãi đến khi nào tục thì thôi.”

Chớp mắt đến tháng 12, Trường An nổi tuyết lớn.

Mây đen phủ thành, Đồ Linh Trâm khoác áo nhung trắng tầng cao xem Trường An đổ tuyết. Dưới tuyết trắng lộ tường ngói đỏ, mái hiên là màu xanh xanh, từng đợt gió nhẹ cuốn theo tuyết bay bay từng đợt, đến mê .

Lý Phù Dao đằng lưng ôm lấy nàng, áo lông mềm mại pha lẫn mùi đàn hương nhàn nhạt. Hắn tặng cho nàng một cây cung: “Là đại cung xạ điêu của tổ tiên, tặng nàng.”

Đồ Linh Trâm kéo kéo thử, dây cung chắc chắn, màu xám nổi bật tuyết trắng, nàng tấm tắc: “Cung !”

Lý Phù Dao thỏa mãn, chóp mũi lành lạnh sượt qua má nàng: “Nàng thích là .”

“Đây là di vật của tổ tiên , đưa cho ?” Đồ Linh Trâm thích đến buông, sờ sờ cây cung, ôn thanh : “Chàng tặng nhiều vật như , đặt mới nữa.”

“Nàng là định thê của , đem bảo vật gia truyền tặng nàng gì là sai? Không chỉ là bảo vật gia truyền, đến tâm của là mỗi thứ đều là của nàng hết.”

Hắn thở một ngụm khói trắng, ghé sát tai nàng : “Nàng bên cạnh cũng một năm, nếu tặng nàng cái gì cũng thấy bất an. Nàng cầm lấy đại cung của tổ tiên để lão nhân gia trời che chở cho hai chúng , một đời một kiếp, bạc đầu giai lão.”

Đồ Linh Trâm vuốt ve cây cung, ngơ ngác nghĩ: Hóa trọng sinh một năm. Một năm m.á.u đỏ nguyệt quang khiến nàng cảm giác như đang mơ .

Có Lý Phù Dao ở bên, thời gian những nỗi đau cũng từ từ khép , nàng học từ niềm đau những ngọt ngào. Viền mắt nàng thấm ướt, cảm tạ ông trời để nàng c.h.ế.t sống , học những điều mới mẻ.

Xin thần linh che chở, để cùng Phù Dao một đời một kiếp, bạc đầu giai lão.

“Đang suy nghĩ gì ?” Lý Phù Dao nhẹ nhàng nắm tay nàng, đối mặt .

Đồ Linh Trâm duỗi ngón tay nhỏ, ngón tay từng chút một vuốt ve lên mặt , cuối cùng dừng ở khóe miệng . Nàng : “Ta đang nghĩ nếu trải qua kiếp sinh tử , e là sẽ thật sự gả cho Vương Thế Lan.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, nàng sẽ gả cho , cũng chỉ thể gả cho .”

“Tự tin đến ?”

Hắn nhíu mày: “Tự tin đến thế đấy.”

Mê Truyện Dịch

Đồ Linh Trâm khúc khích: “Vậy nếu chịu thì ?”

Lý Phù Dao lúc mới suy tư lâu, mới nghiêm mặt từng câu từng chữ : “Ta sẽ dùng hết thủ đoạn, chỉ cần thể ở cạnh nàng. Vì sư tỷ, nàng thể rời khỏi , nếu sẽ thật sự nổi điên mất.”

Loading...